Vụ nổ kéo dài tầm 30 giây mới bình thường trở lại. Cả quả núi như muốn nổ vụn.
Đất đá bay tứ tung. Lâm Chính rơi xuống đất.
Cô gái mặc áo đỏ sững sờ nhìn theo. Lúc này, cô ta mới ý thức được tại sao trước đó Lâm Chính lại bảo đám chiến sĩ kia rời đi.
Nếu không, với thủ đoạn đáng sợ như thế này thì các chiến sĩ kia sẽ tan thành mây khói ngay.
Thế nhưng Lâm Chính sau khi rơi xuống thì không hề dừng lại. Anh tiếp tục tập trung sức mạnh và nhìn chăm chăm về phía trước. Vùng khói trước mặt lập tức lao ra một bóng hình. Không phải ai khác mà đó chính là thiên kiêu. Lúc này trông anh ta vô cùng chật vật. Bộ quần áo đẹp đẽ trước đó đã bị nhuốm máu.
“Chủ thượng", cô gái mặc áo đỏ vui mừng hét lên. Thế nhưng thiên kiêu mặc kệ, anh ta chỉ hằm hằm nhìn Lâm Chính.
“Thái Ất Thần Chưởng”, thiên kiêu hét lớn, tung ra một chưởng.
Một đường sáng từ lòng bàn tay hóa thành chưởng bổ về phía Lâm Chính. Lâm Chính đạp chân.
“Cương Thân”.
Vụt. Cơ thể anh phát sáng, chưởng đánh chạm tới người anh mà không hề hấn gì. Khoảnh khắc thiên kiêu tiếp cận, anh ta đã chộp tay như muốn xe rách cơ thể anh. Tay còn lại tạo thành vô số chưởng đánh tấn công liên tiếp.
Lâm Chính lùi về sau, anh khởi động Lạc Linh Huyết, lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người.
Với sự gia trì của Hồng Mông Long Châm, sức mạnh của anh tăng nhanh, anh tung hai cú đấm ra đỡ đòn.
Pằng...pằng...Hai bên giao đấu, mỗi một đòn tấn công đều chứa đựng sức công phá vô cùng đáng sợ.
Sau một hồi, thiên kiêu đột nhiên hét lên, tạo ra một bàn tay bằng khí chưởng về phía ngực của Lâm Chính.
Rầm! Lâm Chính bị đánh lui mười mét mới dừng lại. Khí tức trên người anh bị tản ra.
“Hay lắm”, cô gái mặc áo đỏ mừng lắm, vội vỗ tay liên tục.
Lâm Chính nhìn bàn tay bằng khí được tạo ra từ thiên kiêu và suy nghĩ. Một lúc sau anh bật cười: “Thiên kiêu hạng nhất, chiêu thức của anh phi phàm thật đấy. Chắc là anh cũng tu luyện không ít những chiêu thức cổ quái nhỉ?”
“Chẳng qua anh là kẻ tiện nhân ăn cắp thành quả tu luyện của tôi mà thôi. Dù y thuật của anh đạt được những thành tựu không nhỏ nhưng không có nghĩa là anh cũng giỏi về võ đạo. So với tôi, anh không xứng”, thiên kiêu lạnh giọng.
“Thực lực của anh cũng chỉ đến vậy mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thần y Lâm, tôi biết anh là kẻ cứng miệng rồi. Nếu anh còn lắm lời thì chờ chết đi”.
Thiên kiêu khẽ quát rồi lao lên. Bàn tay khí biến mất. Anh ta giơ tay lên tạo thành hai bàn tay khác, thế là bốn tay đồng loạt tấn công Lâm Chính.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu, nói giọng khàn khàn.
“Vậy thì để sự thật chứng minh mọi thứ đi”,
Thiên kiêu gầm lên, hai tay thật và hai tay khí kết hợp, sức mạnh được tập trung đổ về phía Lâm Chính. Trước khi chúng chạm được vào người Lâm Chính thì lập tức biến thành luồng sáng hình chữ thập chém về phía Lâm Chính.