Lâm Chính tập trung, đầu ngón tay khẽ cử động, sức mạnh của cơ thể cùng luồng sáng đặc biệt đổ dồn về phía cánh tay gia tăng sức mạnh phòng ngự sau đó đưa lên chặn đòn tấn công của đối phương.
Vụt...Đòn tấn công và cánh tay va chạm, một vụ nổ được hình thành. Sóng sức mạnh phóng ra giống như bảy sắc cầu vồng. Tất cả nhưng nơi nó đi qua đều bị vỡ tung. Sức phá hoại thật sự kinh người.
Đòn tấn công chỉ dừng lại ở cánh tay của anh không thể tiến sâu hơn được. Lâm Chính nhìn thiên kiêu đang dồn sức và cố gắng đối kháng lại. Bốn cánh tay của anh ta đang tập trung rót sức mạnh và ghì xuống tay của Lâm Chính.
Hai bên giằng co. Cô gái mặc áo đỏ ở bên cạnh định chạy lên giúp đỡ nhưng khi cô ta vừa bước được hai bước thì đã bị bắn bật ra và nôn ra máu. Hóa ra sức mạnh được tạo ra tư hai người đã kiểm soát cả một vùng không gian.
Cô ta không thể nào phá vỡ được vùng không gian đó, càng không thể can dự vào cuộc chiến đấu của hai người.
“Tôi nói rồi, thực lực của anh chỉ đến vậy mà thôi”, Lâm Chính nhìn chăm chăm thiên kiêu.
“Vậy là bởi vì anh không hiểu rõ về thực lực của tôi. Thần y Lâm, anh cho rằng anh thật sự có thể đỡ được chiêu của tôi sao”, đôi mắt thiên kiêu ánh lên vẻ quyết tâm. Anh ta lại gầm lên.
Bụp...
Bụp...
Từ ngực và lưng anh ta mỗi bên mọc ra thêm hai cánh tay bằng khí nữa. Vậy là tổng cộng có tám cánh tay. Mỗi cánh tay đều hừng hực khí tức. Luồng ánh sáng được tạo ra nhưng thanh kiếm với sức mạnh khủng khiếp.
Lâm Chính chau chặt mày, đột nhiên buông tay ra, cả người áp sát vào đường sáng như thanh kiếm kia và đẩy thiên kiêu.
Phụp...Đường sáng chém đứt một cánh tay của Lâm Chính. Lâm Chính cũng nhân cơ hội này áp sát đối phương, dùng châm ghim lên tử huyệt của anh ta.
Thiên kiêu biết Lâm Chính có y thuật cao mình, không thể để bản thân bị trúng châm được nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm. Thế là anh ta phải lùi lại. Lâm Chính thuận thế tung một chưởng về phía đối phương.
Bụp...Thiên kiêu bật lùi hơn 2 0 mét. Khi anh ta đứng vững lại thì phát hiện ngực mình đã bị ghim châm.
“Nếu bị đâm trúng tử huyệt thì tôi không chết cũng bị giảm sức chiến đấu rồi”, thiên kiêu mỉm cười, nhìn Lâm Chính bằng vẻ tự tin.
“Đúng vậy, thế nhưng dù sao anh cũng bị trúng châm. Tóm lại là tôi chiếm ưu thế rồi”, Lâm Chính nói.
“Chiếm ưu thế sao? Ha ha, thần y Lâm, để có thể ghim trúng tôi mà anh mất đi một cánh tay, thế mà gọi là chiếm ưu thế sao? Cơ thể tôi có rất nhiều vị trí có thể trúng châm nhưng anh có bao nhiêu cánh tay để chịu được những nhát chém của tôi đây?”, thiên kiêu hạng nhất mỉm cười.
“Cánh tay thôi mà, chém một cái thì mọc thêm một cái, có gì khó đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cái gì?”, thiên kiêu chau mày.
Lâm Chính lại dùng châm quang bao trùm lên cánh tay của mình. Cánh tay bị đứt động đậy giống như đang mọc ra. Cứ thế này thì chẳng bao lâu nữa xuong của Lâm Chính sẽ lại mọc ra và tạo thành một cánh tay mới.
Thiên kiêu hạng nhất không dám do dự. Anh ta lao tới như điện xẹt, không cho cánh tay của Lâm Chính có cơ hội mọc ra.
Thế nhưng khi anh ta vừa làm vậy thì. Bầu không khí đột nhiên truyền tới những làn sóng.
“Cái gì?”, thiên kiêu nín thở, tim đập thình thịch.
“Trúng kế rồi...”, hóa ra việc tay của Lâm Chính mọc ra là giả, còn anh ấy dụ anh ta vào cái bẫy của mình là thật.
Không gian bốn phía xuất hiện một lượng lớn khí châm. Mỗi một cây châm đều chĩa thẳng về phía thiên kiêu. Thiên kiêu lập tức thu chiêu về, thúc giục chân khí để bảo vệ cơ thể không để châm khí đâm vào người.
Thế nhưng anh ta còn chưa kịp hoàn thiện chiêu thức thì Lâm CHính đã túm chặt tay của anh ta không cho anh ta hành động.
“Cút”.
Thiên kiêu tức giận gầm lên. Khí tức bùng phát từ cơ thể anh ta phóng về phía Lâm Chính với mục đích ép anh ta phải lùi lại.
Nhưng dù có thế nào thì Lâm Chính vẫn không chịu lùi về sau.Từng luồng sức mạnh phóng ra khiến Thánh Sơn bị phá nát thêm một lần nữa.
Cho tới khi Lâm Chính nôn ra máu. Toàn bộ châm khí đều ghim vào cơ thể của thiên kiêu. Lúc này anh ta như sắp bùng nổ tới nơi. Anh ta ghi Lâm Chính như một kẻ điên loạn.
Lâm Chính cũng không cầm cự được lâu hơn, cứ thế ngã ra đất. Thiên kiêu định kết liễu Lâm Chính.Nhưng đúng lúc này anh ta phải khựng người.
Anh ta chau mà nhìn xuống thì thấy cơ thể mình bị ghi châm dày đặc. Châm khí đâm khắp cơ anh ta, đâm vào tất cả các huyệt vị. Nếu giờ anh ta mà điều động khí tức thì sẽ chết ngay.
“Chủ thượng”, cô gái mặc áo đỏ thất kinh, vội gầm lên. Không ngờ thiên kiêu cũng bị trúng châm, hơn nữa....còn bị đâm nhiều như vậy. Thật sự không thể tưởng tượng được.
“Khụ khụ...”, lúc này, Lâm Chính chật vật bò dậy.
Miệng anh rớm máu, ngực bị nứt ra nhưng anh vẫn chưa chết. Anh chậm rãi ghim châm lên cơ thể.
“Long Thiên Tử, không phải tôi nói rồi sao...anh cũng chỉ đến thế mà thôi”.