Thiên kiêu hạng nhất trợn trừng hai mắt, đầu óc ong lên.
Hiện giờ cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Thiên phú của Lâm Chính quả thực cao hơn hắn.
Dù sao thời gian Lâm Chính ở trong võ trường cũng quá ngắn, còn không bằng một nửa thời gian của hắn.
Nhưng sức mạnh phi thăng anh tu luyện được lại tinh thuần hơn hắn rất nhiều.
"Không thể nào! Không thể nào! Tao là người đứng đầu bảng thiên kiêu! Tao đại diện cho những người có thiên phú nhất Long Quốc! Sao thiên phú của tao có thể kém mày chứ? Tuyệt đối không thể thế được!".
Thiên kiêu hạng nhất cười phá lên, không thể chấp nhận được hiện thực này, đến nỗi nụ cười của hắn cũng trở nên vô cùng quái gở.
Hiển nhiên câu nói này của Lâm Chính đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của hắn.
"Thực ra sức mạnh phi thăng của tao vẫn chưa tu luyện xong, trước đó tao không muốn dùng, bởi vì nếu dùng tao sẽ không thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn, nhưng bây giờ mày ép tao thì tao cũng không quan tâm được nhiều như vậy nữa".
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó giơ hai bàn tay lên.
Lúc này, trong lòng bàn tay anh đang có nhật nguyệt xoay tròn.
Cảnh tượng huyền ảo thần kỳ này khiến mọi người phải há hốc miệng.
Ánh mắt của thiên kiêu hạng nhất như ngây dại.
"Đây là... tiểu thế giới?".
Thảo nào trước đó Lâm Chính cứ nhìn mãi lòng bàn tay của mình, thảo nào sau khi ra khỏi võ trường, Lâm Chính lại mang theo sức mạnh phi thăng đáng sợ, nhưng lại có vẻ yếu ớt như vậy.
Hóa ra anh vẫn luôn ngưng tụ tiểu thế giới.
Có tiểu thế giới này, Lâm Chính sẽ không cần hấp thu linh vận thiên địa nữa, anh có thể thông qua tiểu thế giới tự sinh ra linh vận thiên địa, thậm chí tận dụng linh vận thiên địa để sinh ra thần lực thiên địa dồi dào tinh thuần hơn...
Nhìn lại thiên kiêu hạng nhất, cái hắn gọi là phi thăng còn xa mới đạt tới cảnh giới sinh ra tiểu thế giới.
Người phi thăng cũng phân biệt mạnh yếu.
"Thiên kiêu hạng nhất, bây giờ chúng ta mới bắt đầu trận đấu thực sự", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Khốn kiếp!".
Thiên kiêu hạng nhất cắn răng, vẻ mặt trở nên vặn vẹo.
Hắn rít gào một tiếng, giơ tay lên vung mạnh về phía Lâm Chính.
"Sao tao có thể thua loại người như mày chứ? Chết đi!".
Ầm!
Mặt đất phía trước bị hất lên, đất đá hóa thành cơn sóng, ập về phía Lâm Chính.
"Phần Thiên!".
Lâm Chính giơ tay lên quát.
Linh vận thiên địa phóng ra, tăng cường cho dị hỏa tràn ra từ lòng bàn tay anh, rót thẳng về phía con sóng bằng đất kia.
Trong nháy mắt, con sóng bằng đất đã bị thiêu thành tro bụi.
"Phá Toái Đại Địa!".
Thiên kiêu hạng nhất lại gầm lên, chập hai bàn tay thành hình chữ thập, sau đó kéo mạnh một cái.
Rắc!
Mặt đất nổ tung, trong vết nứt thò ra rất nhiều gai đất, đâm mạnh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhảy lên trên không, tránh được số gai đất này, sau đó trên người tuôn ra rất nhiều tia sét ngũ sắc. Đôi mắt anh lại càng phun ra lửa, chẳng khác nào thiên thần, bất khả chiến bại.
Thiên kiêu hạng nhất ngước mắt lên nhìn, đôi mắt lạnh lẽo như băng, cách không chộp một cái.
Vù vù vù...
Vô số khí lưu từ bốn phương tám hướng tràn về phía Lâm Chính, lập tức bao trùm lấy anh, sau đó...
Bùm!
Khí lưu nổ tung, khí tức hủy diệt đáng sợ lan khắp phạm vi nghìn dặm xung quanh.
Sức mạnh khủng khiếp san bằng tất cả những ngọn núi cao ở xung quanh, vạn dặm không còn bóng mây.
Các chiến sĩ ở dưới núi cũng bị hất ngã dúi dụi, ngay cả những chiếc xe tăng nặng nề cũng bị hất đổ, máy bay chiến đấu thì nổ tung...
Xung quanh đổ nát.
Nhưng khi khí tức tan đi, Lâm Chính vẫn lành lặn sừng sững giữa trời.
Xung quanh anh đều là linh vận thiên địa tinh thuần nhất, đều là sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất.
Đòn tấn công của thiên kiêu hạng nhất không thể phá được luồng sức mạnh này.
Lâm Chính đứng từ trên cao nhìn xuống thiên kiêu hạng nhất, khuôn mặt tỏ vẻ khinh bỉ: "Sao? Long Thiên Tử, mày chỉ có mấy thủ đoạn thế này thôi à? Nếu vậy thì e là danh hiệu thiên kiêu hạng nhất phải nhường cho tao rồi!".