Ái Nhiễm nhìn ra được Lâm Chính là một người rất say mê y thuật, hơn nữa si mê một cách điên cuồng.
Nếu không đưa cho anh, chỉ sợ anh sẽ nếm thử tất cả kì hoa dị thảo chưa thấy bao giờ dọc đường đi.
"Cảm ơn, cảm ơn".
Lâm Chính vội nhận lấy quyển sách kia, nóng lòng mở ra đọc luôn.
"Thần y Lâm, chẳng phải anh muốn giải quyết thiên kiêu hạng nhất sao? Nếu chúng ta còn chậm trễ thì sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất đấy, mau lên đường thôi", Ái Nhiễm nói.
"Được, được! Chúng ta đi luôn nào!".
Lâm Chính gật đầu lia lịa, bước chân nhanh hơn, nhưng mắt vẫn không dứt ra khỏi quyển bách khoa toàn thư y dược kia.
Ái Nhiễm lắc đầu, cũng chẳng buồn khuyên nữa.
Cứ như thế, Lâm Chính vừa đi vừa đọc, nhìn chẳng giống một người sắp đi giết người chút nào, mà giống như học giả cần cù hơn.
Tuy bách khoa toàn thư kia dày cộp, nhưng chỉ không đến nửa ngày, Lâm Chính đã hài lòng gấp sách lại.
"Ủa, không đọc nữa à?", Ái Nhiễm khó hiểu hỏi.
"Không đọc nữa".
Lâm Chính mỉm cười, ánh mắt không khỏi liếc về phía cây cối ở hai bên đường. Khi nhìn thấy thảo dược nào đó, anh sẽ chạy ngay tới hái, thủ pháp không thành thạo lắm, hình như làm theo phương thức trong bách khoa toàn thư, nhưng cũng không có sai sót gì.
"Anh đúng là biết học đi đôi với hành".
Ái Nhiễm nhìn cách hái của Lâm Chính liền gật đầu, vô cùng tán thưởng.
"Ở ngoài không có những loại thảo dược này, hôm nay đã đến đây thì phải hái một ít chứ", Lâm Chính vừa hái vừa cười đáp.
"Những loại thảo dược ven đường chẳng có chút giá trị gì ở vực Diệt Vong cả, anh muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu", Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính mỉm cười, không nói gì.
Ái Nhiễm cũng chẳng buồn khuyên nữa.
Nhưng không biết tại sao, cô ta lại cảm thấy kỳ lạ.
Cô ta lặng lẽ nhìn Lâm Chính chằm chằm một lát, bỗng bừng hiểu ra.
Là thủ pháp!
Đúng, thủ pháp của Lâm Chính trở nên kỳ lạ hơn.
Nếu trước đó hái hai ba cây, thủ pháp của anh vẫn cứng nhắc, tuy không sai nhưng nhìn rất vụng về.
Nhưng sau khi hái được hơn mười cây, thủ pháp của anh liền trở nên thành thạo tự nhiên, lúc nắm lúc ngắt lúc túm lúc vặt, không có một động tác dư thừa nào.
Ái Nhiễm hơi há miệng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chuyện này là sao đây?
Là kết quả của sự tiến bộ thần tốc sao?
"Được rồi!".
Lâm Chính cởi áo ngoài ra, bọc một đống dược liệu, hài lòng nói.
"Chúng ta đi tiếp thôi".
"Ừ, được..."
Ái Nhiễm dường như có chút suy nghĩ, khẽ gật đầu.
Trên đường đi Lâm Chính cũng không rảnh rỗi, vừa đi vừa hái dược liệu, thử tổng hợp chúng với nhau.
Ái Nhiễm không khỏi liếc nhìn anh, thấy Lâm Chính đang trộn hai loại dược liệu hoàn toàn không dung hòa được với nhau, liền bình thản nói: "Đây đều là những dược liệu bình thường nhất ở vực Diệt Vong, dược liệu của chúng đã được công bố từ lâu, ai nấy đều biết. Những loại dược liệu nào có thể kết hợp, sinh ra dược tính mới, những loại nào không thể kết hợp, trong bách khoa toàn thư y dược đều có ghi chép, sao anh còn làm mấy việc vô ích này làm gì?".
"Nghịch chơi thôi".
Lâm Chính mỉm cười, tiếp tục trộn lẫn.
Ái Nhiễm không nói gì nữa.
Nhưng đúng lúc hai người đang đi dọc theo con đường nhỏ.
Xoẹt!
Phía xa bỗng vang lên một âm thanh quỷ dị, sau đó một luồng sáng xanh ở trong khe núi phía xa lao vút lên trời, thẳng vào mây xanh.
Ái Nhiễm dừng bước, ngước mắt lên nhìn, đồng tử hơi mở to.
"Đây là... dị hoa thành hình! Hỏng rồi, chúng ta mau đi đường khác thôi!".
"Đi đường khác?".
Lâm Chính sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mấy bóng dáng xẹt qua đỉnh đầu hai người, lao thẳng về nơi luồng sáng xanh xung thiên kia.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng đanh lại.
Những bóng dáng này đều là y võ bất phàm có thực lực đáng sợ.