Có thể xưng danh thánh thủ, thực lực của người đàn ông họ Giản này chắc chắn không thể xem thường.
Hơn nữa, sư phụ anh ta còn là Cửu Tử Chân Nhân danh tiếng lẫy lừng ở vực Diệt Vong.
Từ lúc Ái Nhiễm còn nhỏ, Cửu Tử Chân Nhân đã là nhân vật truyền kỳ như sấm đánh bên tai.
Hiển nhiên, nhà họ Dục không những nhắm trúng thực lực của người đàn ông họ Giản này, mà còn chọn trúng sức mạnh của sư phụ đằng sau anh ta.
Chỉ là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân nhiều đến hàng vạn, người đàn ông họ Giản này có thể xếp ở vị trí nào không ai biết được. Theo những gì Ái Nhiễm nghe được về Cửu Tử Chân Nhân, chưa chắc người đàn ông họ Giản này đã được ông ta trọng dụng.
“Con nghe đây, bố định gả con cho Giản thánh thủ. Giản thánh thủ là nhân tài, thực lực hùng hậu, còn được chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, tương lai chắc chắn sẽ rất sáng sủa, tiền đồ không thể đoán trước được! Nếu con có thể lấy cậu ấy làm chồng, con sẽ được vinh hoa phú quý cả đời! Hiểu chưa?”, Dục Chấn Thiên lại lên tiếng, giọng nói vô cùng nghiêm nghị.
Ái Nhiễm nghe vậy, ánh mắt nghiêm lại.
Cô ta biết nếu từ chối thì bố sẽ nổi giận, người nhà họ Dục cũng sẽ gây áp lực cho mình.
Một mình cô ta không đấu lại được bao nhiêu người ở đây.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ái Nhiễm quay người, hơi cúi mình trước Giản thánh thủ: “Không biết Giản thánh thủ họ tên là gì?”.
“Cô Ái Nhiễm khách sáo rồi, tôi tên Giản Đào, một năm trước vừa được danh hiệu thánh thủ!”, Giản thánh thủ mỉm cười, lộ vẻ đắc ý.
“Hóa ra là vậy, Giản thánh thủ trẻ tuổi mà có thể lấy được danh hiệu thánh thủ đúng là tài giỏi!”.
“Đó là sư phụ tôi dạy dỗ tốt. Môn đồ của Cửu Tử Chân Nhân sư phụ tôi vô cùng đông đảo, thánh thủ không biết nhiều đến bao nhiêu. Tôi chỉ là một thánh thủ nho nhỏ, không đáng là gì”, Giản thánh thủ khẽ cười đáp. Tuy lời nói khiêm tốn, nhưng vẻ kiêu ngạo và đắc ý trên mặt vô cùng rõ rệt.
Cứ ngỡ Ái Nhiễm sẽ hùa theo lời anh ta, nào ngờ Ái Nhiễm gật đầu: “Nói vậy cũng không sai, đồ đệ đồ tôn của Cửu Tử Chân Nhân nhiều vô kể, trong đó thánh thủ cũng phải hơn một trăm. Nếu kể đến môn đồ của Cửu Tử Chân Nhân thì một thánh thủ nho nhỏ đúng thật không có gì lạ”.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Giản thánh thủ cứng đờ.
Người nhà họ Dục cũng sửng sốt.
Dục Chấn Thiên muốn nói gì đó, nhưng Ái Nhiễm lại thẳng thắn lên tiếng: “Giản thánh thủ, xin hỏi có phải Cửu Tử Chân Nhân có mười đệ tử y thuật trác tuyệt, thiên phú vô song hay không? Tôi nghe nói mười người đó là đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, y thuật mà mười người này học mới là tinh túy của Cửu Tử Chân Nhân, có phải vậy không?”.
“Chuyện đó… đúng là như vậy…”, Giản thánh thủ nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.
Gương mặt anh ta đã lộ ra sự bất mãn.
“Vậy trong mười người đó có anh không?”, Ái Nhiễm lại hỏi.
Nghe vậy, Giản thánh thủ sững người.
“Ái Nhiễm! Cháu nói gì vậy? Giản thánh thủ là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân, trẻ tuổi như vậy đã là thánh thủ, sao lại không phải thập đại đệ tử? Cho dù không phải thập đại đệ tử thì cũng là đệ tử chân truyền! Cháu đừng ăn nói bậy bạ xúc phạm đến Giản thánh thủ!”, một người nhà họ Dục đứng dậy, nghiêm nghị trách mắng Ái Nhiễm.
“Đệ tử chân truyền?”, Ái Nhiễm nhìn Giản thánh thủ, hỏi: “Giản thánh thủ, chú hai của tôi nói có đúng không? Anh… là đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân?”.
“Phải… Đúng vậy, thì sao hả?”.
Tròng mắt Giản Đào đảo quanh, thốt lên.
Người nhà họ Dục nghe vậy đều cảm thấy kích động.
Đệ tử chân truyền không phải người thường, bọn họ hầu như là đệ tử nòng cốt của Cửu Tử Chân Nhân. Nếu có thể kết nối với đệ tử chân truyền thì sẽ có cơ hội tiếp xúc với Cửu Tử Chân Nhân.
Nghĩ đến đó, Dục Chấn Thiên lại thêm kiên định với dự tính gả Ái Nhiễm cho Giản Đào.
Ông ta phải tạo dựng chỗ dựa lớn là Cửu Tử Chân Nhân cho nhà họ Dục!
Đúng lúc này, Ái Nhiễm hô lên: “Anh lừa đảo! Anh là một kẻ lừa đảo!”.
Câu nói đó vừa vang lên, cả sảnh tiệc đột ngột im lặng như tờ.