TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3357 HOA VĂN CHÂN TRUYỀN?

Mọi người đều mở to mắt, nhìn Ái Nhiễm đầy vẻ khó tin, đầu óc ai nấy kêu ong ong.

Giản Đào cũng sửng sốt, nhìn Ái Nhiễm đang phẫn nộ trừng mình, một lúc lâu sau không biết nên nói gì.

“Láo xược!”.

Dục Chấn Thiên nổi giận, đập bàn đứng dậy, tức giận nhìn Ái Nhiễm: “Con nhỏ chết tiệt, mày ở đây nói bậy bạ cái gì vậy? Mau rót rượu xin lỗi Giản thánh thủ!”.

“Bố, nếu người này thật sự là đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, con đương nhiên sẵn sàng rót rượu xin lỗi, cũng sẵn lòng gả cho anh ta, nhưng anh ta chỉ là kẻ lừa đảo đang chột dạ! Bố bảo con làm vậy, chẳng phải sẽ xúc phạm danh dự của nhà họ Dục hay sao?”, Ái Nhiễm bình tĩnh nói.

Nhà họ Dục câm lặng.

“Cô Ái Nhiễm! Cô thật là quá đáng! Cô dám sỉ nhục tôi? Cô không tin tôi là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân? Các người xúc phạm tôi như vậy, tôi sẽ bẩm báo với sư phụ để người trừng phạt nhà họ Dục các người!”, Giản Đào phẫn nộ, đột nhiên đứng dậy quát mắng.

Người xung quanh nghe vậy không ai không biến sắc.

Nếu nhà họ Dục chọc giận đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân thì chắc chắn sẽ gặp nạn diệt vong!

Ái Nhiễm lại không hoảng loạn, lên tiếng hỏi: “Thế anh là đệ tử chân truyền sao?”.

Giản Đào nghẹn họng.

“Anh không phải đệ tử chân truyền mà tự xưng là đệ tử chân truyền dối gạt người khác, không phải lừa đảo thì là gì?”.

“Sao tôi lại không phải đệ tử chân truyền?”, Giản Đào tức tối đáp trả.

“Rất đơn giản, bởi vì anh không có hoa văn chân truyền!”, Ái Nhiễm nói.

“Hoa văn chân truyền? Đó… Đó là cái gì?”, Giản Đào ngạc nhiên.

“Đương nhiên là hình xăm dành riêng cho đệ tử chân truyền, anh là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân, ngay cả chuyện này cũng không biết sao? Đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân nhiều vô số, để phân biệt đệ tử chân truyền, ông ấy đã đích thân xăm hoa văn chân truyền lên người họ, lấy đó chứng minh ai mới là đệ tử chân truyền! Anh nói anh là đệ tử chân truyền thì xin mời anh đưa nó ra để mọi người cùng xem xem!”, Ái Nhiễm nói.

“Tôi vào môn hạ của Cửu Tử Chân Nhân đã ba năm, chưa bao giờ nghe tới hoa văn chân truyền gì đó! Cô đừng có nói bậy bạ ở đây!”, Giản Đào nghiến răng, quát lên.

“Thế à? Nhưng tôi đã từng tiếp xúc với đệ tử chân truyền. Anh chưa từng nghe, nhưng tôi đã nghe tới, thậm chí còn nhìn thấy! Anh bảo tôi bịa đặt?”, Ái Nhiễm lạnh lùng nói.

“Không sai, con bé Ái Nhiễm này từ nhỏ đã thích đi tứ xứ, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng kiến thức của nó không thua kém gì những người già chúng tôi. Chuyện này người nhà họ Dục có thể làm chứng!”, chú tư đứng dậy, bình tĩnh nói.

Sắc mặt Giản Đào trở nên cực kỳ khó coi, hồi lâu không lên tiếng.

Cuối cùng, anh ta uống cạn rượu trên bàn, đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Được thôi! Tôi thừa nhận tôi không phải đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, tôi chỉ là đệ tử nội môn! Lần này cô hài lòng rồi chứ?”.

“Wow!”.

Mọi người rộ lên xôn xao.

Ái Nhiễm bình thản lắc đầu: “Tôi biết ngay mà”.

Dục Chấn Thiên cũng cực kỳ ngạc nhiên, nhưng ông ta nhanh chóng bắt được trọng điểm, vội hỏi: “Con thật sự nhìn thấy hoa văn chân truyền rồi sao? Con có quen biết với đệ tử chân truyền?”.

“Con không biết”.

“Nhưng vừa rồi con nói con từng gặp đệ tử chân truyền, cũng từng nhìn thấy hoa văn chân truyền…”.

“Mấy cái đó… là con bịa đặt”, Ái Nhiễm nói.

“Cái gì?”.

Giản Đào và người nhà họ Dục đều trố mắt ra.

“Con biết Giản Đào không phải đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, bởi vì lúc con hỏi thân phận anh ta, ánh mắt anh ta lấp lánh, đồng tử nhìn loạn xạ, đó là dấu hiệu của kẻ nói dối. Chỉ là con không có chứng cứ vạch trần anh ta, nên mới bịa ra chuyện hoa văn chân truyền để ép anh ta thừa nhận, giờ thì rõ chân tướng rồi”, Ái Nhiễm nói.

Đọc truyện chữ Full