Nhìn thấy những người này xuất hiện, người của Thanh Huyền Tông tái mặt.
“Đúng là gặp cướp thật mà”, tông chủ đanh mặt, bước lên chắp tay: “Các vị chúng tôi là người của Thanh Huyền tông. Hiện tại đang cùng người của thế gia Tộc Cô tới Tu Di. Mong các vị nhường đường. Nếu có gì mạo phạm thì mong các vị lượng thứ”.
“Chúng tôi biết các ông là người cùng thế gia Độc Cô tới Tu Di. Có điều tôi rất tò mò, tại sao các người ở đây còn bọn họ lại ở phía sau?”
Một người đàn ông tết tóc cười nói. Người này vác một hắc đao cức lớn trên vai, sát khí phát ra hừng hực, trên người còn có rất nhiều vết châm
Đám đông có thể nhìn thấy người này đã dùng thuốc và đan dược để khiến cơ thể mạnh lên, khá giống với dược nhân.
“Về điều này…”, tông chủ do dự.
“Chúng tôi bị người của thế gia Độc Cô cử dẫn đường. Nếu như các người dám động vào chúng tôi thì thế gia Độc Cô sẽ không tha cho các người đâu”, Nam Phóng hét lớn.
“Nam Phong sư huynh đừng nói nữa”, Ái Nhiễm nghe thấy vậy vội bước lên. Thế nhưng đã muộn.
“Cái gì? Các người được thế gia Độc Cô cử dẫn đường à? Ha ha, đây là rừng Tử Thú, cử các người dẫn đường thì khác gì muốn các người phải chết? Xem ra các người đã đắc tội với thế gia Độc Cô rồi. Bọn họ không muốn giết các người mà định dùng đao giết người đây mà, ha ha…”, người đàn ông có một mắt cười bằng vẻ đắc ý.
Nam Phong tái mặt, thật không ngờ là mọi chuyện đã bị người này đoán trúng.
“Anh em, xem ra hôm nay chúng ta may mắn rồi. Chuẩn bị ra tay thôi”, người đàn ông một mắt mỉm cười, hạ cây đao xuống.
Hắc đao vừa chạm đất thì mặt đất đã nứt toác. Người của ThanH Huyền Tông cảm giác da đầu tê dại.
“Các vị, tôi khuyên các vị tốt nhất không nên ra tay. Nếu như mà chém giết, chúng tôi chỉ cần gắng gượng được, người của thế gia Độc Cô kịp thời có mặt thì khi đó các vị muốn rời đi cũng khó. Hà tất phải mạo hiểm như thế?”, tông chủ Thanh Huyền Tông vội vàng nói.
Thế nhưng đối phương chẳng sợ.
“Đừng có dọa tôi. Tôi nói cho ông biết, vừa rồi các người giết thú cưng của tôi. Dù thế gia Độc Cô có tới thì ông đây cũng có lý. Ông không sợ”, người kia hừ giọng.
Tông chủ lúc này mới kịp phản ứng. Hóa ra đám người này đã có sự chuẩn bị. Con hổ đó là do họ cố tình để người của Thanh Huyền Tông giết chết để lấy cớ ra tay.
“Giờ đám cướp đường cũng chơi trò này à?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thần y Lâm, giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười được chứ. Còn không mau nghĩ cách giải quyết đám cướp này. Nhìn chúng không dễ đối phó đâu”, Ái Nhiễm vội nói.
“Có gì mà không dễ đối phó, một đám dược nhân thôi mà. Đơn giản như đan rổ”.
“Đơn giản sao?”
“Thôi mọi người lùi về sau đi, để tôi đối phó với đám này”, Lâm Chính cười thản nhiên rồi bước tới.
“Anh…”, Ái Nhiễm định hô lên nhưng lại thôi.
Cô ta cảm thấy trông mong. Vị thần y lâm của Giang Thành này rốt cuộc sẽ có thủ đoạn thần kỳ nào đây.
Lâm Chính bước tới mặt đối phương, liếc nhìn người đàn ông một mắt và chắp tay: “Xin hỏi các vị là hảo hán tới từ phương nào?”
“Tên không đổi họ không dời chúng tôi là bang Tử Thú. Đây là địa bàn của chúng tôi. Các người ngoan ngoãn vào, nộp hết bảo bối ra đây thì chúng tôi may ra tha cho đường sống”, tên chột hừ giọng.
“Nếu không đưa thì sao?”
“Giết thẳng tay”.
“Thế cơ à…”, Lâm Chính liếc nhìn tên chột cuối cùng nhìn người phụ nữ phía sau cùng và nói: “Mời người phụ nữ kia lên nói chuyện đi”.
Người phụ nữ giật mình. Đám đông cũng bàng hoàng.
“Cậu tìm người ta làm gì?”, tên chột trầm giọng.
“Tôi thấy các người có vẻ đều không hiểu về y thuật cả, mà các người là dược nhân thì phải có một vị có y thuật cao siêu giúp đỡ rồi. Tôi nhìn tới nhìn lui thì thấy có vẻ như chỉ có người phụ nữ đó hiểu về y thuật thôi”.
Lâm Chính mỉm cười, lấy ra một chiếc lọ và vứt tới. Người phụ nữ nhận lấy và nhìn bằng vẻ nghi ngờ.
“Đây là gì vậy?”, tên chột hỏi.
“Không phải các người muốn bảo bối sao? Đó chính là bảo bối của tôi đấy”, Lâm Chính cười thản nhiên.