Trên kiệu…Độc Cô Hoài nhắm mắt dưỡng thần như đang nghỉ ngơi. Lúc này có giọng nói từ bên ngoài vọng vào.
“Anh hai, anh đang ở đâu?”.
Độc Cô Hoài mở mắt: “Ở đây”.
Một lúc sau có một cô gái mặc áo đỏ chui vào trong kiệu. Hương thơm bay tới. Độc Cô Hoài bừng tỉnh nhìn cô gái.
Đó là em gái của hắn.
“Em gái, sao thế?”, Độc Cô Hoài bèn hỏi.
“Anh hai, nghe nói đám đó đắc tội anh nên em tới hỏi”, cô gái dựa lưng vào thành kiệu và hừ giọng.
“Em gái không cần lo lắng, anh đã xử lý chúng rồi”, Độc Cô Hoài mỉm cười: “Anh đã cử chúng đi trước dẫn đường. Vừa rồi nhận được tin chúng đã đụng chạm với thổ phỉ. Anh nghĩ có lẽ là giờ hai bên đang chém giết nhau rồi cũng nên”.
“Chém giết? Hừ, nếu đám đó không giết được bọn họ thì em sẽ thay anh hai giáo huấn cho bọn chúng một trận”, cô gái hừ giọng.
“Em gái, tấm lòng của em anh xin nhận, có điều vài tên cắc ké thôi mà không cần em phải đích thân ra tay”.
“Em nghe nói trong nhóm đó có một cô gái mà anh hai thích phải không?”
“Đúng, chính vì cô gái đó mà anh mới giận. Đám tạp nham đó dám làm trái ý anh, mà cô gái đó thì lại không thức thời bắt anh đợi tới hai tiếng đồng hồ”, đôi mắt Độc Cô Hoài ánh lên vẻ dữ tợn. Hắn cảm thấy vô cùng tức giận.
Cô gái nghe thấy vậy cũng giận theo: “Anh hai thích là phúc khí mà cô ta không biết điều. Đúng là đáng ghét. Anh hai, dù thế nào thì anh cũng không được tha cho cô ta. Không hay rồi, nếu đám thổ phí đó mà khiến cô ta bị thương thì chẳng phải là anh hai sẽ bỏ lỡ cô ta sao?”
Nghĩ tới đây cô gái đanh mắt. Độc Cô Hoài cũng giật mình. Hắn đúng là không nghĩ tới điểm này.
“Anh hai, giờ em đi lên cướp cô gái đó về, những người khác sống chết mặc kệ. Em phải giữ bằng được cô ta giao về cho anh hai”, cô gái hừ giọng, sau đó quay người xuống xe.
Độc Cô Hoài vội kêu lên: “Em gái, đừng đi. Ở đó nguy hiểm lắm”.
Thế nhưng cô gái đã cưới ngựa lao về phía trước. Độc Cô Hoài thất sắc, vội hét lên: “Độc Cô Bát, Độc Cô Thập”.
“Cậu chủ”, hai người cưỡi ngựa trắng lập tức lao lên.
“Nghe dây, mau đuổi theo cô ba, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho con bé. Nếu cô ba mà bị mất một cọng tóc thôi thì tôi sẽ hỏi tội các người đấy”, Độc Cô Hoài hét lớn.
“Tuân lệnh”, hai người nhìn nhau và lập tức đuổi theo.
Ở phía xa…Tất cả đều nhìn chiếc lọ trong tay người phụ nữ bằng vẻ tò mò. Người của Thanh Huyền Tông cũng thấy hiếu kỳ lắm. Họ không hiểu Lâm Chính muốn làm gì.
“Tên nhóc, bảo bối trên người cậu chỉ có từng này sao?”, tên chột cảm thấy khó chịu.
“Tôi có cả những bảo bối khác nhưng bình này là tốt nhất rồi”, Lâm Chính lên tiếng.
“Vậy các người còn không mau giao hết ra?”, tên chột vội nói
“Đừng vội, tôi khuyên các người nên xem xem bên trong là gì đã”, Lâm Chính nói.
Đám thổ phỉ nhìn nhau với vẻ nghi ngờ. Người phụ nữ do dự rồi mở bình ra.
“Cẩn thận không có bẫy”, tên chột vội lùi lại và bước.
“Một chiếc bình thì bẫy được cái gì. Dù có là rắn độc thì cũng không thể nào giết được nhiều người thế kia mà”, người phụ nữ hừ giọng.
Thế nhưng khi nắp bình mở ra thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Đám đông càng cảm thấy khó hiểu hơn. Lâm Chính đang làm gì vậy?
Người phụ nữ thận trọng dốc ngược bình ra tay. Bên trong chiếc bình tinh tế chỉ có một viên đan dược.
“Đây là?”, tên chột tức giận và đang định phát tiết thì…
Người phụ nữ bèn trố tròn mắt và hét lên: “Đây…đây là?”