Tông chủ Thanh Huyền Tông kéo Lâm Chính đi thẳng ra ngoài, nhanh chóng tụ họp với đám Ái Nhiễm.
"Mau, chúng ta đến chỗ của thế gia Độc Cô đi, rời khỏi đây trước đã", tông chủ Thanh Huyền Tông khẽ quát.
Lâm Chính lại càng ù ù cạc cạc.
Tông chủ Thanh Huyền Tông bị làm sao vậy?
Người phụ trách việc đăng ký chỉ thuận miệng khuyên thế thôi mà đã khiến ông ta sợ đến mức này sao?
Lẽ nào lời khuyên của người kia có gì mờ ám?
Đúng lúc Lâm Chính đang suy nghĩ thì mọi người dừng bước.
Ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện một đám người đang đi tới.
"Gặp rắc rối rồi!", sắc mặt của tông chủ Thanh Huyền Tông vô cùng khó coi, khàn giọng nói.
"Có chuyện gì vậy tông chủ?", Lâm Chính hỏi.
"Cậu không nghe thấy vừa rồi người đăng ký cho chúng ta nói gì sao?".
"Có nghe thấy".
"Vậy cậu hiểu câu đó có nghĩa là gì không?".
"Hình như rất coi thường chúng ta".
"Đúng, cậu ta cảm thấy những tông nhỏ như Thanh Huyền Tông chúng ta gần như không thể giành được thành tích gì trong cuộc thi, thế nên họ sẽ đánh dấu những thế tộc như chúng ta, và nói cho người của những thế tộc khác biết. Người của những thế tộc kia biết tin sẽ phái người đến tìm chúng ta".
"Tìm chúng ta làm gì?".
"Mua suất thi", tông chủ Thanh Huyền Tông trầm giọng đáp.
"Cái gì?".
Lâm Chính sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra.
Rõ ràng người làm đăng ký kia đã nhận tiền từ người của các thế tộc lớn, để mắt đến suất thi của những tông tộc nhỏ bé, nếu có suất thi phù hợp thì sẽ báo với các gia tộc lớn để họ mua lại.
Câu nói của hắn là khuyến cáo, cũng là nhắc nhở.
Xem ra cuộc thi này không hoàn toàn công bằng mà cũng nhiều mánh khóe.
"Mấy vị là người của Thanh Huyền Tông đúng không? Chúng tôi là người của Thượng Thiện Môn! Chưởng môn của chúng tôi hi vọng Thanh Huyền Tông có thể đi theo Thượng Thiện Môn chúng tôi tham gia cuộc thi. Chắc các vị không có ý kiến gì chứ?", một người đàn ông cao 2m nhìn chằm chằm đám người tông chủ Thanh Huyền Tông, mặt không cảm xúc nói.
Lời nói thì có vẻ khách khí, nhưng giọng điệu và vẻ mặt thì không cho phép người ta từ chối.
Người của Thanh Huyền Tông đều ngớ ra.
Vẻ mặt của tông chủ Thanh Huyền Tông cũng rất lúng túng.
"Thượng Thiện Môn? Là một trong bảy đại gia tộc nằm ở Bắc cảnh?", trái tim Ái Nhiễm vọt lên tận cổ họng.
"Ghê gớm lắm sao?", Lâm Chính ở bên cạnh hỏi.
"Tuy không bằng với thế gia Độc Cô, nhưng so với nhà họ Dục tôi thì mạnh hơn mấy cấp. Nếu muốn đối phó với Thanh Huyền Tông, e là không cần đích thân Thượng Thiện Môn ra tay, mấy thế tộc nhỏ dưới trướng bọn họ là dư sức xử lý rồi", Ái Nhiễm do dự một lát rồi nhỏ giọng đáp.
"Hóa ra là vậy", Lâm Chính hiểu ra.
Nếu là trước kia thì chắc chắn tông chủ Thanh Huyền Tông không muốn đắc tội với những thế lực này, nhưng suất thi này là hi vọng sống của Thanh Huyền Tông thậm chí là Lâm Chính, sao ông ta có thể dễ dàng nhường lại được?
Thấy tông chủ Thanh Huyền Tông do dự, Lâm Chính đi tới, đang định lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
"Thượng Thiện Môn các cậu oai phong gớm nhỉ? Cướp suất thi một cách trắng trợn ở vùng đất Tu Di? Các cậu không coi Lôi Trạch Thiên Các ra gì phải không?".
Mọi người bất giác nhìn sang, chỉ thấy một đám người đang xôn xao đi về phía này.
"Người của Tề Phượng Sơn?".
Lâm Chính nhận ra trang phục của những người này, vô cùng kinh ngạc.
Người dẫn đầu không phải ai khác, mà chính là ông hai Tề đã gặp lúc trước.
"Tề Phượng Sơn?".
Người của Thượng Thiện Môn nhíu mày: "Các ông có ý gì? Định bảo vệ Thanh Huyền Tông sao?".
"Tề Phượng Sơn chúng tôi trước giờ luôn giao hảo với Thanh Huyền Tông, người của Thanh Huyền Tông chính là bạn của Tề Phượng Sơn! Có vấn đề gì sao?".
Ông hai Tề đi tới trước đám người, ánh mắt đanh lại, nói với bọn họ.