TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3409 "CHÚ... NGU XUẨN!".

"Ông hai Tề, cảm ơn ông đã giải vây cho chúng tôi, nhưng tôi không muốn nhắc tới chuyện lúc trước nữa. Tôi cũng nói rồi, tôi sẽ không ra tay cứu cô Thủy Tâm. Cho dù tôi tha thứ cho ông thì cũng sẽ không ra tay giúp đỡ. Lâm Chính tôi không phải là người thích nhai lại".

Lâm Chính bình thản nói, sau đó trở nên im lặng.

Ông hai Tề biết lần này Lâm Chính nổi giận thực sự, mặt dày cầu xin đối phương tha thứ chắc chắn không có tác dụng.

Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta quyết định lấy lui làm tiến.

Ông ta bảo thủ hạ lấy Tiêu Dao Thần Tán, rồi lại lấy mấy chiếc hộp được gói rất tinh xảo, dâng lên bằng hai tay: "Cậu Lâm, nếu đã vậy thì Tề Minh không xin cậu cứu chữa cho Thủy Tâm nữa, nhưng tôi cũng nên bù đắp cho lời hứa trước đó. Đây là Tiêu Dao Thần Tán và một chút tấm lòng của tôi, mong cậu đừng từ chối".

Lâm Chính nghe thấy thế, trong lòng hơi dao động.

Tiêu Dao Thần Tán này là đồ tốt.

Đối với người say mê y thuật như Lâm Chính thì anh rất khó từ chối loại thần dược này.

Ái Nhiễm ở bên cạnh thấy thế cũng vội nói: "Thần y Lâm, tôi biết chắc chắn anh vẫn đang tức giận vì chuyện lúc trước, nhưng Tiêu Dao Thần Tán này là thứ anh nên được nhận, anh cứ cầm lấy đi".

"Đúng đúng đúng, cậu Lâm, thứ này vốn là của cậu, tôi chỉ trả nó cho chính chủ thôi", ông hai Tề thấy thế, vội tươi cười phụ họa.

Lâm Chính nghe thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài: "Thôi được rồi, nếu ông hai Tề đã nói như vậy mà tôi không nhận thì nhỏ nhen quá! Tôi miễn cưỡng nhận vậy!".

Dứt lời, Lâm Chính liền nhận hết lễ vật.

Đám người của Tề Phượng Sơn ở phía sau ông hai Tề đã thầm chửi tổ tông 18 đời nhà Lâm Chính.

Từng thấy người mặt dày, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.

Nhưng ông hai Tề đã tỏ thái độ, bọn họ cũng không dám làm càn, thậm chí còn phải cung kính với Lâm Chính, nếu không chắc chắn lát nữa ông hai Tề sẽ cho bọn họ biết tay.

"Vậy Tề Minh không làm phiền nữa, nếu có người gây sự với cậu Lâm thì cậu cứ báo với tôi một tiếng. Tuy Tề Phượng Sơn không phải là thế lực bá chủ gì, nhưng bao năm nay cũng coi như phát triển không tệ, có chút mối quan hệ, thế tộc các phương ít nhiều gì cũng vẫn nể mặt Tề Minh".

Ông hai Tề cười nói, sau đó lại cúi người, xoay người rời đi.

Tông chủ Thanh Huyền Tông có chút kinh ngạc.

Ông ta ngoảnh sang nhìn Lâm Chính, lại càng cảm thấy chàng thanh niên này thần bí hơn, sâu không lường được.

"Bây giờ chúng ta làm gì?", Lâm Chính vừa lấy Tiêu Dao Thần Tán ra quan sát kĩ càng, vừa hỏi.

"Tìm nơi nghỉ ngơi trước đã, cuộc thi vẫn chưa bắt đầu, chúng ta cứ chờ thôi", Ái Nhiễm nhăn nhó cười nói.

"Được".

Lâm Chính gật đầu.

Ông hai Tề dẫn người nhà họ Tề đi tới khu nghỉ ngơi đã được dựng sẵn.

Cuộc thi này có hơn một nửa người của Tề Phượng Sơn tới, ngay cả sơn chủ Tề Trọng Khôn cũng có mặt.

Lúc này, ông ta đang nói chuyện với lãnh tụ của mấy thế tộc.

Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn, Tề Dương đang rót trà đầy khách khí.

Tâm trạng của ông hai Tề không tệ, bước chân cũng nhanh hơn, nhưng những người phía sau ông ta hoặc cảm thấy khó hiểu, hoặc nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên hành động trước đó khiến bọn họ cảm thấy rất nhục nhã.

Chuyện này cũng đã đến tai Tề Trọng Khôn.

"Chú hai, Tiêu Dao Thần Tán đâu?".

Thấy ông hai Tề đến, Tề Trọng Khôn liền chào mấy vị khách, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị đi tới.

"Tặng rồi".

Ông hai Tề cười đáp.

"Tặng cho ai?".

"Bạn của con bé Ái Nhiễm, Lâm Chính".

"Chú... ngu xuẩn!".

Tề Trọng Khôn nổi giận, chỉ tay vào mặt ông hai Tề mắng chửi: "Tôi đã nghe chuyện này rồi! Chú hai, chú làm ăn cái kiểu gì vậy? Nhà họ Tề bị chú làm mất hết mặt mũi rồi!".

Đọc truyện chữ Full