Cuộc thi một khi bắt đầu thì Tu Di chính là nơi tiến hành trận chiến.Vậy nên bất kỳ ai gây sự ở đây, dù là với lý do gì thì đều liên quan tới bộ mặt của phía các nhà chức trách.
Là bá chủ nên phía bên Lôi Trạch tính khí cũng không được tốt cho lắm. Nếu Trùng Long Cốc dám làm loạn, đối phương tiến hành tiêu diệt thì cũng không phải điều gì khó khăn.
Cốc chủ của Trùng Long Cốc đương nhiên cũng hiểu điều này. Thế nhưng Trùng Long Thích là của Trùng Long Cốc, giờ lại trở thành chiến lợi phẩm của Lâm Chính thì sao mà bọn họ có thể cam tâm được.
“Vì vậy ý của trang chủ Vân Tiếu là gì. Định bắt Trùng Long Cốc chúng tôi từ bỏ Trùng Long Thích sao?”, cốc chủ hừ giọng hỏi.
“Tôi hỏi nhé, nếu trong cuộc thi có người giết chết Nhiêu Ưng thì có phải là Trùng Long Cốc cũng sẽ tìm người đó đoạt mạng không?”, trang chủ Vân Tiếu hỏi.
Cốc chủ Trùng Long Cốc chau mày, không hề trả lời. Bởi vì cuộc thi đã có quy định rõ ràng.
Nếu như xuất hiện tử vong trong quá trình thi đấu, tổ chức đứng sau người bị đánh chết không được truy cứu trách nhiệm. Nếu sau đó mà tiến hành báo thù thì Lôi Trạch có quyền áp chế.
Mục đích làm vậy là để đảm bảo những tuyển thủ tham gia có thể tự do phát huy khả năng của mình.
Nếu không sẽ không thể biết được thực lực thật sự của các tuyển thủ tới đâu. Và nó sẽ không còn là cuộc thi đấu giữa các cá nhân nữa mà là cuộc thi giữa các thế lực đứng sau. Những người có thiên phú mà không có các thế lực đứng sau chống lưng sẽ bị báo thù và sẽ không dám thể hiện hết khả năng của mình. Vậy thì cuộc thi coi như xong.
Cốc chủ Trùng Long Cốc không dám lên tiếng, ông ta mà nói “đúng” thì tức là sẽ bị trang chủ Vân Tiếu tóm thóp, báo với phía bên Lôi Trạch và sẽ phải chịu thiệt thòi.
Còn nếu nói “không đúng” thì Trùng Long Thích sẽ thật sự trở thành chiến lợi phẩm của Lâm Chính.
Thấy cốc chủ không nói gì, trang chủ chỉ mỉm cười: “Cuộc thi này là dành cho các hậu nhân. Đừng nói là mất đi Trùng Long Thích, dù có mất đi tính mạng thì cũng phải chấp nhận. Cậu Lâm mạnh như vậy, tôi cảm thấy cậu ấy sở hữu Trùng Long Thích cũng không có gì là quá đáng. Đừng tìm cậu ấy nữa, tìm tôi là được rồi. Có chuyện gì thì chúng ta cùng bàn bạc”.
Dứt lời người của Trùng Long Cốc nhìn trang chủ Vân Tiếu bằng vẻ tức giận. Ai cũng bặm môi. Họ cảm thấy uất hận lắm.
Cốc chủ Trùng Long Cốc cũng biết không làm gì được Lâm Chính nên đành gật đầu: “Được, được lắm. Xem ra các ông muốn bảo vệ kẻ đó rồi. Được lắm”.
Nói xong ông ta phất tay hừ giọng: “Nếu đã vậy thì cứ đợi xem đi. Trang chủ Vân Tiếu, hi vọng ông sẽ không phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay. Trùng Long Cốc không có Trùng Long Thích thì vẫn xử lý các người dễ như trở bàn tay thôi”.
“Vậy chúng ta cứ thử đợi xem”, trang chủ điềm đạm nói.
“Hừ”, cốc chủ Trùng Long Cốc tối mắt, định rời đi.
Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Cốc chủ từ từ đã”.
Cốc chủ dừng bước, quay đầu nhìn: “Còn chuyện gì sao?”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cốc chủ, độc tố trên người Nhiêu Ưng sắp phát tác dụng rồi. Nếu cốc chủ đồng ý cùng tôi tới Lôi Trạch lập biên bản và giao 10000 viên đan dược cấp phẩm thì Nhiêu Ưng sẽ có thuốc giải. Nếu không, e rằng Trùng Long Cốc sẽ mất đi một vị thiên tài đấy”, Lâm Chính mỉm cười.
“Cậu”, cốc chủ tức tới mức run người.
“Đồ ức hiếp người quá đáng”.
“Nhóc, Trùng Long Cốc nhất định sẽ khiến cậu thịt nát xương tan”.
Tứ Long Vệ gầm lên, mắt từng người đỏ như máu. Có người nghiến răng: “Cốc chủ, chỉ cần cốc chủ ra lệnh thì tôi nguyện xông lên chém chết kẻ này. Đại nhân phía bên Lôi Trạch tôi cũng sẽ đích thân tới tạ tội”
“Cốc chủ xin hãy hạ lệnh”.
“Cốc chủ. Chúng tôi không thể nào chấp nhận được sự sỉ nhục nhưu thế này”.
Những giọng nói hậm hực vang lên. Người của sơn trang Vân Tiếu nghe thấy vậy thì nín thở. Người của Thanh Huyền Tông lập tức vây lấy bảo vệ Lâm Chính.
Bầu không khí trở nên căng thẳng vô cùng. Thế nhưng cốc chủ chỉ hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên bình tĩnh hơn: “Tất cả ngậm miệng. Chúng ta về".
“Cốc chủ...”
“Không nghe thấy mệnh lệnh của tôi sao?”, cốc chủ cất cao giọng.
Đám đông cúi đầu, tỏ vẻ thất vọng: “Vâng”.
“Lát nữa tôi sẽ cử người cùng cậu đi làm biên bản. 10000 viên đan dược Trùng Long Cốc cũng sẽ giao cho cậu không thiếu một viên”, cốc chủ nói.
“Cảm ơn cốc chủ nhiều nhé”, Lâm Chính chắp tay cười.
Cốc chủ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt thâm sâu khó lường, sau đó bỏ đi. Người của Trùng Long Cốc cũng rút theo.
Đến cả Trùng Long Cốc cũng phải ngoan ngoãn giao đan dược ra thì các thế lực khác đương nhiên không dám làm càn rồi. Để bảo vệ các hạt giống của thế tộc họ phải thỏa hiệp và dùng đan dược đổi lấy thuốc giải.
Lâm Chính nhanh chóng có được các biên bản. Có người của Lôi Trạch đảm bảo, nhưng biên bản này đều là sợi dây rằng buộc.
Vô số người nhìn Lâm Chính, ánh mắt họ trở nên thay đổi.