TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3452 TÔI SẼ SẮP XẾP ĐƯA CẬU RỜI ĐI”

Lâm Chính đương nhiên không hiểu cái gọi là xe vàng di động. Lúc này anh chính là một cái thùng vàng di động.

Rất nhiều người nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ và họ bỗng nảy lòng tham.

“Thật không ngờ cậu Lâm lại có cách phát tài hay như vậy. Một vòng thi đấu ở trong mê cung thôi mà đã mang tới cho cậu ta nhiều tài lộc như vậy rồi. Thật lợi hại”. , trang chủ Vân Tiếu chắp tay mỉm cười, tỏ vẻ khâm phục.

“Vô số các thế tộc trong vực Diệt Vong tham gia cuộc thi cũng là vì chạy theo lợi ích mà thôi. Tôi tham gia cuộc thi cũng vậy. Chỉ có điều thứ mà tôi muốn không phải là thứ mà Lôi Trạch đề xướng tới”,

“Cậu Lâm có cách nhìn nhận thật khác lạ. Thủ đoạn cũng thật thâm sâu khó lường. Hôm nay tôi được mở mang tầm mắt rồi. Thế nhưng tôi vẫn phải khuyên cậu một câu, có tiền thì không nên để lộ ra ngoài. Giờ cậu phát tài ai ai cũng biết, đợi cuộc thi kết thúc thì cậu cùng chúng tôi về sơn trang Vân Tiếu trước đi. Tôi sẽ sắp xếp đưa cậu rời đi”, trang chủ nói.

“Ông nói vậy là có ý gì?”

“Cậu Lâm vẫn chưa rõ ý sao. Giờ trong tay cậu có vố số đan dược cấp phẩm. Những biên bản này đều được coi là ngân phiếu mà. Mà cậu có hàng chục nghìn đan dược như vậy tức là sao, tôi nói thế này với cậu nhé. Dù cả sơn trang chúng tôi gom lại chắc cũng chỉ nhiều hơn số cậu có một chút. Điều đó có nghĩa là cậu đang sở hữu gia tài của cả một gia tộc đấy. Lượng tài sản lớn như vậy sẽ khiến những người khác nảy sinh lòng tham. Nếu cậu rời khỏi Tu Di thì e rằng những người muốn giết cậu không tới 1000 cũng phải tới một trăm. Nếu cậu mà còn định rời đi với người của Thanh Huyền Tông nữa thì lành ít dữ nhiều”.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính hiểu ra bèn mỉm cười: “Nếu bọn họ dám tới thì cứ tới thôi. Nhưng chưa biết là kiếp nạn của ai đâu”.

“Cậu Lâm giờ tự tin như vậy thì chắc có lẽ là do tôi nghĩ nhiều mất rồi. Được rồi. Chuyện này tạm thời tới đây, tôi cũng không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa. Chúng tôi cáo từ. Còn về đan dược có lẽ hôm nay sẽ vận chuyển tới, lúc đó mời cậu kiểm tra”.

“Được, cảm ơn trang chủ Vân Tiếu”.

“Lại khách sáo rồi”.

Trang chủ Vân Tiếu khẽ mỉm cười và đưa người rời đi.

“Chúng ta gặp nhau ở trận sau nhé”, Sở Thu chắp tay cười nói.

“Được, Lâm Chính gật đầu”, Sở Thu cũng rời đi ngay.

Người của sơn trang Vân Tiếu nhanh chóng về khu vực nghỉ ngơi của mình. Lần này các vị trưởng lão trong sơn trang cũng không thể chịu được thêm nữa.

“Trang chủ, rốt cuộc ông định thế nào. Tôi thừa nhận Lâm Chính có thực lực nhưng cậu ta đắc tội với Trùng Long Cốc thì không ổn mà. Trùng Long Cốc là một trong những thế tộc làm bá chủ, so với Vân Tiếu chúng ta thì quá chênh lệch”, một vị trưởng lão bước tới nói.

“Tôi biết”.

Trang chủ Vân Tiếu nhắm mắt dưỡng thần: “Nếu đã vậy thì…ý của ông là..."

“Tôi quan sát Lâm Chính thấy cậu ta rất phi phàm, có thể trong cuộc thi lần này cậu ta sẽ giành được vị trí không tệ. Kết thân với người này thực ra không phải là chuyện xấu đối với sơn trang của chúng ta”.

“Thế nhưng chỉ có một Lâm Chính thì sao có thể so sánh được với Trùng Long Cốc chứ. Hơn nữa cậu ta còn vô cùng ngạo mạn, không biết điều. Trang chủ đã nhiều lần ra ám hiệu, tỏ ý giúp đỡ mà cậu ta không chịu. Một kẻ ngông cuồng như vậy thì sớm muộn cũng sẽ gây họa thôi”.

“Ông nói đúng, tính cách của Lâm Chính đúng là hơi ngông cuồng. Tôi cũng để ý thấy. Trong vực Diệt Vong ngông cuồng không phải là chuyện tốt. Muốn nổi tiếng sẽ càng khiến vị yêu nghiệt của Thiên Thần Điện chủ sy mà thôi. Có điều tôi đang nghĩ đến một chuyện khác".

“Chuyện gì ạ?”

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn trang chủ Vân Tiếu. Ông ta nhắm mắt một lúc rồi từ từ mở ra: “Nếu như nói, chúng ta luôn luôn hiểu lầm Lâm Chính, cậu ta thực ra không hề ngông cuồng như vậy mà thực ra là có đủ thực lực và sự tự tin thì sao?”

“Có thể đỡ được Trùng Long Thích, đánh bại Nhiêu Ưng thì ít nhất cũng có năng lực của một anh kiệt. Thế nhưng nếu chỉ dựa vào điều đó thì vẫn chưa đủ để so sánh với Trùng Long Cốc. Thêm một người bạn để phải đối đầu với Trùng Long Cốc thì không hời mà”, một vị trưởng lão lắc đầu.

“Thế nhưng nếu cậu ấy xếp top 3 thì sao?”, trang chủ lên tiếng.

Dứt lời đám đông đột nhiên im lặng.

Đọc truyện chữ Full