Toàn bộ những người có mặt đều nhìn chăm chăm vào cô ta. Có người cảm thấy tiếc nuối, có người cảm thấy buồn cười.
Người của Nam Ly Thành thì cảm thấy bi thương. Thành chủ Nam Ly Thành cũng vài tầng lớp quản lý cấp cao của Nam Ly Thành đều xông lên võ đài, khiêng Nam Hạnh Nhi xuống.
Lúc này Nam Hạnh Nhi đã không còn thở nữa. Cả cơ thể cô ta bị nứt ra, kiểm tra kỹ thì nội tạng cũng đã bị đập nát.
Thê thảm như vậy mà mới chỉ là một chiêu của Thần Cung Thương thôi. Đây là thực lực của Thần Cung Thương. Thật sự là không biết hắn mạnh tới mức độ nào.
Đám đông nín thở, da đầu tê dại.
“Mau cứu đi...mau...”, thành chủ Nam Ly Thành vội vàng hét lớn. Mặt ông ta đỏ au.
Ông ta cao tuổi mới có được một đứa con gái. Giờ con gái chết thì sao mà ông ta không đau lòng cho được.
Cao thủ của Nam Ly Thành vội vàng châm cứu cho bón thuốc. Thế nhưng có người nhanh chóng run rẩy lên tiếng: “Thành chủ, cơ thể của cô chủ có tử khí”.
“Tử khí sao?”
Thành chủ tái mặt, vội nói: “Vậy mà đẩy ra ngoài, bảo vệ lục phủ ngũ tạng của cô chủ, đừng để chúng xâm nhập sâu vào trong. Nhanh lên”.
Nam Ly Thành dù sao cũng là thế lực hàng đầu, không giống như sơn trang Vân Tiếu. Các cường giả ở đây đều có khả năng trử khử tử độc . Thế nhưng dù bọn họ dồn toàn lực để ép tử khí ra ngoài thì cũng không có hiệu quả. Khí tức của họ khi tiếp xúc với tử khí thì lập tức bị hấp thụ.
“Sao lại như vậy chứ?”
“Thành chủ, chúng tôi...sức mạnh của chúng tôi không có tác dụng gì với tử khí hết”, đám đông kêu lên.
Thành chủ Nam Ly Thành tái mặt, đẩy đám đông ra và đích thân kiểm tra cho Nam Hạnh Nhi. Thế nhưng ông ta nhanh chóng ngồi phịch ra đất, gào khóc như muốn sụp đổ.
“Thành chủ. Thành chủ”, người của Nam Ly Thành hoang mang, không biết phải làm thế nào.
Thế nhưng thành chủ chỉ lên tiếng: “Trong cơ thể của Hạnh Nhi không phải là tử khí bình thường mà là vua của các loại tử khí – Tử Sát Long Khí”.
“Tử Sát Long Khí sao?”
Tất cả đều thất sắc. Rõ ràng là bọn họ đều nghe qua về khí lực khủng khiếp này.
“Tử Sát Long Khí mạnh hơn tử khí bình thường hàng trăm lần. Một khi bị nó xâm nhập thì bất kỳ đan dược, hay phương thức châm cứu nào cũng vô tác dụng. Đến thần tiên cũng không thể cứu được”, các tầng lớp cấp cao của Nam Ly Thành thở dài.
“Chỉ dựa vào y thuật của Nam Ly Thành có thể xử lý được tử khí thông thường nhưng Tử Sát Long Khí thì không thể”.
“Thần Cung Thương rốt cuộc có ân oán gì với Nam Ly Thành chúng ta chứ? Tại sao lại có thủ đoạn như vậy?”
“Chúng tôi bất tài, không cứu được cô chủ..mong thành chủ trị tội”.
“Mong thành chủ trị tội”.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, khấu đầu trước thành chủ. Bầu không khí bi thương lan tỏa khắp bốn hướng.
Thế nhưng thành chủ không hề từ bỏ. Ông ta không chữa trị được nhưng tin rằng chắc chắn sẽ có cao nhân làm được.
“Các vị, các vị, nếu ai có thể cứu được con gái tôi thì dù tôi có phải thịt nát xương tan cũng báo đáp. Chắc chắn Nam Ly Thành sẽ đồng hành cùng các vị cả đời”, thành chủ Nam Ly Thành nhìn bốn phía và chắp tay cầu cứu. Người cha này biết bản thân không thể làm gì được Tử Sát Long Khí nên đành hi vọng có thể nhà vào vị nào đó ở hiện trường.
Thế nhưng những người ở đây chỉ làm người quan sát. Thành chủ đành phải nhìn người đứng đầu các thế tộc khác bằng ánh mắt cầu cứu.
Tử Sát Long Khí người thường không thể xử lý nhưng ông ta tin trong các thế gia ở đây chắc chắn có người sẽ có cách.
“Gia chủ Độc Cô, xin ông hãy ra tay cứu giúp, cứu lấy mạng của con gái tôi. Đại ân đại đức tôi sẽ không bao giờ quên".
"Thành chủ Nam Ly Thành, không phải chúng tôi không cứu mà là nếu thế gia Độc Cô ra tay thì tức là
đối đầu với Thương anh kiệt. Vì con gái ông mà làm vậy thì được không bằng mất mà”.
“Xin các vị ở Tiên Vấn Tông cứu giúp".
“Thành chủ Nam Ly Thành, chúng tôi cũng giống như gia chủ Độc Cô, con gái ông do Thương anh kiệt giết, không thể cứu được”.
“Người của Ác Phong Xuyên. Các vị không cùng chí hướng với thế gia Thần Cung, chắc các vị không sợ họ đúng không? Xin các vị ra tay giúp đỡ con gái tôi. Nếu được như vậy cả đời này chúng tôi sẽ kết giao với Ác Phong Xuyên, ủng hộ Ác Phong Xuyên vô điều kiện”, nói xong thành chủ Nam Ly Thành quỳ xuống, khấu đầu.
Ác Phong Xuyên cũng là một trong các thế lực có thể trừ khử được hết Tử Sát Long Khí. Nếu đến cả họ cũng từ chối thi Nam Hạnh Nhi thật sự không thể cứu được nữa.
Thành chủ Nam Ly Thành nheo mắt, nhìn họ. Thế nhưng đám người Ác Phong Xuyên cũng nhìn nhau. Một trưởng lão bước lên: “Thành chủ, e rằng chúng tôi không giúp được ông rồi”.
“Tại sao? Ác Phong Xuyên không phải là bất hòa với thế gia Thần Cung sao?”, thành chủ bàng hoàng.
“Đúng là giữa chúng tôi có chút mâu thuẫn, không thể hóa giải. Thế nhưng Thương anh kiệt có thiên tài dị bẩm, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành bá chủ một phương. Lúc đó thực lực của thế gia Thần Cung cũng sẽ mạnh vô cùng, thậm chí cũng sẽ liệt vào hàng bá chủ. Tới khi đó sao chúng tôi có thể đấu với họ được”.
Chính vì vậy chúng tôi định chủ động hóa giải với thế gia Thần Cung, vậy thì sao chúng tôi có thể làm trái ý của Thương anh kiệt được?”
“Thành chủ, thật lòng xin lỗi”, nói xong trưởng lão bước tới dìu thành chủ đứng dậy.
“Cút", thành chủ phát điên. Ông ta gầm lên.
Ông ta trố tròn mắt nhìn đám đông trước mặt bằng vẻ oán hận: “Quần hùng hào cường mà lại sợ một kẻ vãn bối. Đáng thương và quá nực cười. ha ha…”
Thành chủ mất kiểm soát, vừa bật cười vừa gầm lên giống như bị điên.