Độc Cô Vấn bước lên đài, đẩy cuộc thi chung kết lê cao trào. Cần phải biết, Độc Cô Vấn giống như Thần Cung Thương đều là những tuyển thủ hàng đầu.
Theo lý mà nói, đối thủ của Độc Cô Vấn phải là Thần Cung Thương mới phải. Thế mà thật không ngờ hắn lại xuất hiện sớm như vậy
Nhưng mà cũng phải. Độc Cô Hoài thảm bại, Độc Cô Vấn phải đứng ra bảo vệ bộ mặt cho thế gia Độc Cô. Dù sao đây cũng là một kẻ ngoại vực. Thua một kẻ ngoại vực sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới danh tiếng của thế gia Độc Cô. Nếu như không giải quyết thì thậm chí còn khiến vị trí bá chủ của bọn họ rung lắc.
Thế tộc có thế lực càng lớn thì lại càng coi trọng thể diện. Bởi vì đây nền tảng cơ bản của sự giao tiếp giữa các thế lực.
Nhưng dù có bước lên thì Độc Cô Vấn vẫn có dự cảm chẳng lành. Hắn không nói ra được thành lời. Nhưng hắn tin vào giác quan thứ sáu của mình. Nó không hề sai.
Độc Cô Vấn tỏ ra cẩn thận. Đợi khi hắn bước vào vòng đấu thì cả hiện trường trở nên sục sôi.
“Độc Cô Vấn đại nhân, nhất định phải đạp kẻ ngoại vực này dưới chân”.
“Không được để hắn tiếp tục ngông cuồng nữa”.
“Đánh bại hắn. Đánh bại hắn”
“Để hắn biết thế nào là sự lợi hại của vực Diệt Vong”.
Vô số người đứng dậy, họ hô hào, kích động. Độc Cô Vấn mang theo hi vọng và cả sự kiêu ngạo của bọn họ.
Bọn họ không cho phép một kẻ ngoại vực đạp lên sự kiêu ngạo của họ. Độc Cô Vấn hít một hơi thật sâu. Thực ra hắn không quan trọng danh lợi mà quan trọng danh dự.
Thế nhưng giờ tất cả đám đông đã đẩy hắn vào tình cảnh không thể thất bại. Đến cả thế gia Độc Cô cũng vậy.
“Thật không dám tin một người ngoại vực như anh mà lại có thực lực như vậy. Anh là người ngoại vực của khu nào? Sư phụ truyền thừa là ai?”, Độc Cô Vấn hỏi.
“Giang Thành của Long Quốc. Tôi nghĩ tổ tiên của vực Diệt Vong cũng tới từ Long Quốc mà thôi. Mặc dù vực Diệc Vong không nằm trên Long Quốc nhưng chẳng khác gì là của Long Quốc cả”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy, tổ tiên của vực Diệt Vong từ rất sớm đã tháo nạn tới đây. Có điều đó là chuyện của hàng ngàn năm trước rồi. Vực Diệt Vong không thể bằng Long Quốc nhưng chúng tôi cũng lưu giữ được những kỹ nghệ tinh tuy hàng nghìn năm. Chiêu thứ mà chúng tôi sở hữu đều là kết tinh trí tuệ của cổ nhân. Nhất là về vấn đề y đạo. Thật không ngờ, lại có một người ngoại vực có y thuật đạt tới tiêu chuẩn của chúng tôi. Xem ra chúng tôi có vẻ giống ếch ngồi đáy giếng rồi”, Độc Cô Vấn nói.
Lâm Chính tỏ ra kinh ngạc, thế nhưng ngay lập tức anh bật cười: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy người của vực Diệt Vong thừa nhận sự chưa đủ của mình đấy. Thật hiếm gặp”.
“Người vực Diệt Vong quá ngạo mạn không phải chuyện gì hay ho. Tôi thấy đáng sợ nhất không phải là yếu đuối mà là không biết lượng sức mình. Người của vực Diệt Vong vừa hay lại sở hữu điểm này”, Độc Cô Vấn nói.
Nghe tới đây, Lâm Chính đanh mắt: “Xem ra anh là một đối thủ khó nhằn thật rồi. Cũng may là tôi có sự chuẩn bị, nếu không e rằng cuộc chiến này sẽ rất mất sức”.
“Có sự chuẩn bị sao?”
Độc Cô Vấn giật mình. Đột nhiên, hắn ý thức ra được điều gì đó bèn tái mặt: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trên đời này lại có kỳ tài như vậy sao?”
“Không phải anh vừa nói rồi sao? Đáng sợ nhất không phải là yếu đuối mà là không biết tự lượng sức mình”.
“Vậy được, vậy để tôi xem đi”, Độc Cô Vân hít một hơi thật sâu và giơ một tay lên.
Năm ngón tay hắn có mây vây quanh giống như thần tiên đang đứng đó, trông vô cùng huyền diệu.
Cả hiện trường im lặng. Vô số ánh mắt tập trung vào hắn.
“Anh Lâm, anh đã chuẩn bị xong chưa?”, Độc Cô Vấn thản nhiên nói. Đôi mắt hắn ánh lên chiến ý.
“Tới đi”, Lâm Chính nói.
“Vậy anh cẩn thận đấy”, Độc Cô Vấn nói giọng khàn khàn và chưởng vào không gian.
Bùm!
Bùm!
Chưởng đánh của hắn đánh vào không trung phát ra âm thanh khá kỳ lạ, sau đó khí tức thần kỳ bỗng tản ra và biến mất. Cứ như chúng tàng hình trong không gian vậy.
“Kinh Vân Huyễn Chưởng?”, có người kêu lên.
“Đây là tuyệt chiêu của Độc Cô Đại Nhân đấy”.
“Ôi trời, vừa mới bắt đầu đã sử dụng độc chiêu sao?"
“Độc Cô Đại Nhân nghiêm túc đến vậy cơ à?”, đám đông không dám tin.