TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3544 THANH NIÊN CHẾT LẶNG.

Không được!

Như vậy trên dưới đều khó bảo toàn, tiếp tục thì sớm muộn cũng bị đối phương xé tan thành từng mảnh!

Lâm Chính cắn răng, không dám do dự nữa, anh gầm nhẹ một tiếng, lại phát động Trùng Long Thích.

Vù vù..

Trùng Long Thích giống như một ngôi sao băng trong đêm tối, tỏa sáng rực rỡ, xuyên qua huyết khí xung quanh, phá vỡ bàn tay máu đang nắm chặt Lâm Chính.

Lâm Chính đột nhiên thoát ra ngoài, nắm chặt huyết khí lao về phía màn sương máu.

Nhưng anh vừa chuyển động, huyết khí xung quanh lại lần nữa sôi trào, sau đó từng màn sương máu như bàn tay quỷ đáng sợ lao về phía anh.

Lâm Chính vừa tránh né vừa bỏ chạy.

Nhưng bàn tay quỷ là vô tận.

Chúng đều do sương máu hóa thành, chỉ cần có sương máu, thì sẽ có chúng.

Lâm Chính không dám giãy giụa, chỉ có thể vừa điều khiển Trùng Long Thích vừa xông ra ngoài.

Bởi vì muốn sức mạnh phi thăng gắn liền với Trùng Long Thích thì lớp phòng thủ trên cơ thể Lâm Chính không nhiều, anh liên tục bị những bàn tay quỷ kéo xé, như vậy không bao lâu, trên người Lâm Chính đã thương tích đầy mình, máu chảy đầm đìa.

Mà điều càng khiến người kinh hãi là thân trên của Lâm Chính chảy máu, lại bị sương máu hút lấy, đến khi thấm đẫm máu của Lâm Chính, sương máu càng đỏ rực hơn..

Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, lần này cũng không thể làm gì được.

Bây giờ chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, mới có thể nghĩ biện pháp phản kích để giành thằng lợi.

Nhưng chạy trốn được một lúc, Lâm Chính phát hiện bản thân dù lao ra như thế nào, đều không có cách nào rút ngắn khoảng cách.

Giống như bản thân luôn giậm chân tại chỗ?

Không!

Không đúng, không phải giậm chân tại chỗ, mà là sương máu này đang di chuyển theo anh!

Tim của Lâm Chính chợt thắt chặt, đột nhiên ngừng lại.

"Ồ? Phát hiện ra rồi sao?", thanh niên híp mắt, cười đùa: "Huyết vực của tôi đã khóa chặt anh, cho dù anh có trốn đến cùng trời cuối đất, cũng không thể thoát khỏi! Anh đã hoàn toàn rơi vào chỗ chết rồi, nếu không phá cơ thể ra thành mảnh vụn thì huyết vực này sẽ không biến mất”.

"Nếu đã như vậy thì tôi chỉ có thể tìm anh thôi!"

Lâm Chính đột nhiên xoay người, lao đến chỗ thanh niên đó.

"Dốt nát, ngu muội, ếch ngồi đáy giếng!"

Thanh niên đó lắc đầu, tiếp theo hắn gầm thét, áo bỗng nhiên nổ tung, ngực trần trụi đột nhiên nứt lìa, hai hàng xương sườn không ngừng nhô ra, hóa thành từng hàng gai nhọn xông về Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng rút lui, trở tay phóng ra một cây châm về phía xương sườn.

Nhưng cây châm bạc chỉ đâm vào phần trên xương sườn đã nổ tung, nhìn lại xương sườn bị đâm không hề bị tổn thương.

"Cái gì?"

Lâm Chính thở gấp.

Một giây kế tiếp.

Lạch cạch!

Lạch cạch!

Lạch cạch...

Bàn tay máu xung quanh lại lần nữa ôm chặt lấy anh.

Xì xì!

Xương sườn đâm thẳng vào mục tiêu sống, trong nháy mắt xuyên thủng cơ thể Lâm Chính.

Sau đó, nó giống như ống hút, bắt đầu hút máu tươi trong cơ thể Lâm Chính.

Có thể thấy xương sườn bị đâm ở phía trên xuất hiện lượng lớn những đường mảnh màu đỏ, chính là máu của Lâm Chính.

"Ngon! Ngon! Ha ha ha ha, máu tươi của anh, quả nhiên không khiến tôi thất vọng, tư chất của anh cũng rất ưu việt, xem ra, tôi nên dung hợp anh vào trong cơ thể tôi, để anh ở trong cơ thể tôi suốt đời!", thanh niên cười to, trong mắt đều là sự cuồng nhiệt.

Cơ thể Lâm Chính bị đâm thủng, máu tươi không ngừng tràn ra từ khóe miệng.

Anh không thể nhúc nhích được nữa.

Cho dù là Trùng Long Thích, anh cũng không còn sức để điều khiển.

Chỉ là, trên mặt anh không hề kinh hãi, ngược lại trong con ngươi của anh toát ra một tia sáng.

"Thì ra là như vậy... Thì ra là như vậy... Nếu vậy thì lại dễ dàng giải quyết!"

Lâm Chính nói một cách khó khăn, mỗi khi anh nói một câu, máu lại chảy ra từ trong miệng.

"Ồ? Anh phát hiện ra điều gì sao?", thanh niên cười híp mắt.

"Màn sương máu này chính là cơ thể của anh nhỉ?", Lâm Chính khàn giọng nói.

"Không sai, đây là do cơ thể tôi tạo thành, anh vẫn luôn chiến đấu ở trong cơ thể tôi, nhưng không cần phải sợ, bởi vì rất nhanh, anh cũng sẽ trở thành một bộ phận của nó!"

Thanh niên cười nói, sau đó ánh mắt lộ ra sự hung hãn, muốn xé xác Lâm Chính.

Nhưng giây kế tiếp, đột nhiên khóe miệng Lâm Chính nhếch lên: "Vậy thì tốt!"

Thanh niên ngẩn ra.

Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào thanh niên: "Vậy tôi sẽ không khách khí nữa!"

"Cái gì?"

Thanh niên thở dốc.

Đột nhiên.

Ầm!

Trên bầu trời, bỗng phát ra một tiếng sấm.

Sau đó bầu trời trở nên u ám, một đám mây đen khổng lồ lơ lửng bên trên màn sương máu...

"Đây là?"

Thanh niên có cảm giác không đúng lắm, thần kinh căng thẳng, đâu còn dám do dự? Lập tức phát động tay quỷ, muốn xé xác Lâm Chính.

Nhưng một giây sau.

Vèo!

Đột nhiên trên người Lâm Chính phát ra một tia sét, truyền đến tất cả bàn tay quỷ và toàn bộ sương máu.

"A!"

Thanh niên kêu lên thảm thiết, vội vàng buông lỏng Lâm Chính.

Ngay cả sương máu ở xung quanh cũng lui về phía sau.

Khu vực xung quanh cơ thể Lâm Chính ngay lập tức trở thành một khoảng không!

"Đây là... sấm?"

Thanh niên trợn hai mắt, không tưởng tượng nổi.

"Huyết vực sao? Rất tốt, vậy tôi sẽ để cho anh nhìn thấy vực của tôi?"

Lâm Chính chùi máu dính trên khóe miệng, đôi mắt lóe lên tia sáng đáng sợ, rồi giơ tay chộp vào không trung.

Thời khắc này, sương máu phía trên vô cùng âm u, bầu trời ảm đạm!

Một đám mây dày đặc bay tới.

Trong đám mây dày đó, sấm sét khuấy động, tia chớp lóe sáng, sấm rền vang!

Thanh niên chết lặng.

Đọc truyện chữ Full