Sấm!
Thanh niên có thể cảm nhận được rất rõ.
Đó là thần lôi vô tận.
Là Thiên Lôi cuồn cuộn.
Chúng dính vào trong các đám mây đen dày đặc, sau khi đám mây dày áp bức sẽ áp chế về phía sương máu.
Thanh niên có thế nào cũng không ngờ được Lâm Chính lại còn có khả năng đáng sợ như vậy.
Sương máu này nhìn giống sương máu nhưng thật ra chẳng khác gì thân thể của hắn.
Sấm sét có thể dẫn điện.
Thanh niên biến sắc, lập tức thu sương máu lại.
Thế nhưng lúc này Lâm Chính bỗng bất chấp mọi thứ lao đến.
“Anh muốn làm gì?”
Thanh niên hốt hoảng vội lùi về sau.
Nhưng… đã không kịp nữa rồi.
Lâm Chính túm lấy hai vai thanh niên.
Thanh niên điên cuồng sử dụng bàn tay quỷ muốn kéo Lâm Chính ra.
Nhưng Lâm Chính đã khóa chặt lấy hắn.
Cho dù hắn có dùng sức thế nào cũng chẳng có tác dụng.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu đi”, Lâm Chính nói, đôi mắt đầy tia sét.
Sau đó.
Ầm!
Một con rồng sấm to khoảng chín tấc, dài một trăm trượng bay ra từ trong đám mây đen dày đặc đó rồi bay vào trong sương máu.
Vù vù vù...
Tia chớp đáng sợ đột nhiên vang khắp cả sương máu.
Sương máu rộng lớn biến thành sương mây sấm sét, tỏa ra tia chớp chói mắt.
Tia lửa và tia chớp liên tục bắn ra xung quanh.
“A!”
Người xung quanh sợ hãi vội lùi về sau.
Tia chớp đánh trúng mặt đất nổ tung, đánh trúng trên núi san bằng đỉnh núi, thậm chí lao về phía bầu trời muốn tách chân trời ra.
Sấm chớp kêu vang, rồng sấm gầm gừ.
Cứ thế kéo dài tận một phút, sấm chớp mới dần biến mất.
Mọi người hoàn hồn, trợn mắt há mồm nhìn không trung.
Mây sấm không còn nữa, lúc này sương máu cũng đã biến mất hoàn toàn.
Chỉ thấy có hai bóng người đáp xuống từ giữa không trung.
Một là Lâm Chính, một người khác là thanh niên tên Tuyệt Mệnh đó.
Hai người ngã vào trong hố sâu bên dưới, cả người đều đầy vết thương.
Cả người Lâm Chính đã không nhìn thấy một miếng thịt hoàn chỉnh nào, làn da bị nứt, liên tục nôn ra máu.
Còn Tuyệt Mệnh thì cả người cháy đen, không có động tĩnh gì.
Như thế loạt sấm sét vừa rồi đã đánh trúng vào người hắn.
Mọi người đều im lặng như tờ.
Mọi người ngây ngốc nhìn hai bóng người trong hố sâu đều không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, Lâm Chính run lên, sau đó từ từ ngồi dậy.
Cả vùng đất Tu Di bỗng chốc tĩnh lặng.
Lâm Chính thắng rồi!
Ngay cả đối thủ đáng sợ như vậy cũng không thể đánh thắng anh.
“Không ngờ Thất Tu La của Thiên Thần Điện đều không phải là đối thủ của người này, người này… quá đáng sợ”, Thần Cung Thương hít sâu một hơi nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ mừng rỡ.
Thực lực của Lâm Chính khủng khiếp như thế, chắc chắn khả năng cũng không đơn giản, có lẽ có thể chữa được cho thiên phú của hắn thật.
“Hơn nữa, người này liên tục đánh nhau đến lúc này, vừa rồi đối mặt với Thất Tu La đều thắng, hao phí rất nhiều sức lực nhưng vẫn có thể đánh bại hắn, thật không thể tin được… Đây thật sự là người ngoại vực sao?”, Nguyên Huyền Tâm cũng vô cùng cảm khái, đôi mắt mở to.
Đánh bại Độc Cô Vấn, Thần Cung Thương, bây giờ ngay cả Thất Tu La của Thiên Thần Điện cũng thất bại, hơn nữa trong lúc đó anh chỉ bước vào trận pháp nghịch chuyển một lần…
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người sẽ không tin.
Dục Chấn Thiên ngây người ngồi trên ghế như bị sét đánh trúng, một lúc sau ông ta mới nhắm mắt lại, không nói lời nào.
“Đại ca, xem ra phải tiến hành kế hoạch rồi”, ông năm Dục nghiến răng nói.
“Tôi chỉ mong mọi chuyện thuận lợi, nếu không thành công tức là ngày nhà họ Dục bị diệt vong đến rồi”, Dục Chấn Thiên khàn giọng nói.
“Đại ca yên tâm, kế hoạch lần này không một khẽ hở, tên nhóc này có mọc cánh cũng khó chạy thoát”, ông năm Dục nói.
Bên Nam Ly Thành.
“Hạnh Nhi, cho dù thế nào, con cũng phải đưa người này về làm rể của Nam Ly Thành, có hiểu không?”, thành chủ Nam Ly Thành vui mừng nói.
“Bố yên tâm, người này đã là chồng của con rồi, anh ta đã nhìn thấy cơ thể con, con phải gả cho anh ta mới được”.
Nam Hạnh Nhi kiên định nói nhưng gương mặt đã đỏ bừng, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngưỡng mộ và nóng rực.
Có thể đánh bại đối thủ mạnh như vậy, giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi.
Anh hùng như vậy có phụ nữ nào không yêu?
“Xem ra bảng xếp hạng bảy thiên tài sẽ thay đổi rồi”, Tề Trọng Khôn lẩm bẩm.
“Thiên tài? Thật ra đã không còn ý nghĩa gì nữa, con nghĩ điều mà người vực Diệt Vong nên chú ý đến nhất không phải là hư vinh này mà là ngoại vực, nên bước ra khỏi đây đến thế giới bên ngoài khám phá”, Tề Thủy Tâm khẽ cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, một hồi lâu cũng không dời tầm mắt sang chỗ khác.
Trang chủ Vân Tiếu kích động vỗ tay, môi nở nụ cười.
Người sơn trang phía sau ông ta đều cực kỳ mừng rỡ, càng cảm thấy bội phục với quyết sạch tài giỏi của trang chủ Vân Tiếu.
Dù sao trang chủ Vân Tiếu cũng là người vui vẻ đồng ý đưa đan dược cho Lâm Chính nhất, cũng là người luôn tỏ ra nhã ý với anh nhiều nhất.
Bây giờ bám chặt vào được người đứng đầu cuộc thi, dĩ nhiên trang chủ Vân Tiếu cũng sẽ có được rất nhiều lợi ích.
“Mắt nhìn của trang chủ quả thật rất tài tình”.
“Bọn tôi không bằng!”
Còn bên Thanh Huyền Tông cũng là một trận hoan hô reo hò.
Tông chủ Thanh Huyền Tông vỗ tay bật cười: “Tốt! Tốt lắm! Ha ha ha ha…”
Ái Nhiễm thở phào nhẹ nhõm nhưng không chần chừ nghiêng đầu nói: “Sư huynh Nam Phong, nhanh chóng dẫn vài người đến đỡ anh Lâm về, nhanh chóng chữa trị cho anh ấy”.
“Ừ”.
Nam Phong gật đầu, lập tức dẫn người chạy vào sân đấu.
Nam Phong lấy đan dược tốt nhất của Thanh Huyền Tông ra đút cho Lâm Chính uống.
Uống đan dược vào rồi, Lâm Chính cũng đã hồi phục kha khá bèn đâm châm vào mình.
Chẳng mấy chốc anh đã bình thường lại.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi”.
Lâm Chính nặng nề thở ra một hơi.
“Kết thúc rồi”.
Nam Phong cười nói: “Cậu Lâm vất vả rồi”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi thế này có là gì đâu”.
Anh đứng dậy nhìn về phía ban tổ chức cuộc thi.
Lôi Hổ gật đầu, đích thân bước lên trước lớn giọng nói: “Còn ai muốn khiêu chiến với tuyển thủ Lâm Chính không? Nếu có người muốn khiêu chiến thì mời lên võ đài”.
Ông ta vừa dứt lời, hiện trường không ai đáp lời.
Các tuyển thủ còn lại nhìn nhau, trong mắt ai cũng đầy vẻ sợ hãi và ngưỡng mộ, đều cúi thấp đầu.
Thực lực của Lâm Chính đã thuyết phục họ rồi.
“Có người khiêu chiến không?”
“Có người khiêu chiến không?”
Lôi Hổ liên tục hỏi nhiều lần nhưng không ai đáp lời, sau đó ông ta cao giọng nói: “Không ai ứng chiến, vậy tôi tuyên bố cuộc thi lần này kết thúc, người đứng đầu cuộc thi là tuyển thủ Lâm Chính”.
Giọng nói vang vọng khắp bốn phía, bao phủ lấy cả vùng đất Tu Di.
“Hay!”
Người Thanh Huyền Tông mừng rỡ cao giọng nói.
Người sơn trang Vân Tiếu, Tường Vân Phái, Nam Ly Thành và Tề Phượng Sơn đều vui mừng reo hò.
Mà cũng có người sắc mặt quái lạ nhìn chằm chằm Lâm Chính với ánh mắt phức tạp.
Họ chưa từng nghĩ có một ngày, một người ngoại vực sẽ đứng trên đỉnh vực Diệt Vong.