"Muộn rồi?".
Sắc mặt Lôi Hổ thoắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia: "Thu Hải, ông có ý gì hả? Chân Viêm Tông muốn đối đầu với Lôi Trạch Thiên Các tôi sao? Nếu vậy thì tôi nghĩ ông hãy suy nghĩ thận trọng. Tuy Chân Viêm Tông ông là nhân tài kiệt xuất trong số các thế tộc bá chủ, nhưng dù sao cũng không phải là thế lực siêu bá chủ. Đứng trước Lôi Trạch Thiên Các tôi, ông chẳng là cái thá gì cả".
Ở đây ngoài Lôi Trạch Thiên Các ra cũng chỉ có một thế lực tên Càn Khôn Thiên Địa thuộc cấp bậc siêu bá chủ.
Những người còn lại đều thuộc thế tộc bá chủ.
Nhưng đó không phải những thế tộc bá chủ bình thường, mà đều đứng tốp đầu, thực lực của bọn họ tuyệt đối hơn đứt Nam Ly Thành và thế gia Thần Cung.
Thu Hải nghe thấy thế liền mỉm cười: "Lôi Hổ đại nhân đừng tức giận, Chân Viêm Tông chúng tôi tuyệt đối không có ý đối đầu với ông, chỉ là cho dù tôi đồng ý để Lôi Trạch Thiên Các gia nhập, thì e là những người khác cũng không chịu! Đội ngũ của chúng tôi đã đủ rồi!".
"Ông nói cái gì?".
Ánh mắt Lôi Hổ hừng hực lửa giận, lập tức quay sang nhìn những người khác.
Nhưng không ai nói gì.
Chỉ có người phụ trách của Càn Khôn Thiên Địa lên tiếng.
"Lôi Hổ đại nhân, chính ông là người không muốn tham gia đội ngũ, bây giờ lại đòi vào bằng được thì chẳng phải đã muộn rồi sao? Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ thì đành chịu, ông đừng oán trách nữa".
Lôi Hổ tức điên lên, nhưng không làm gì được.
Càn Khôn Thiên Địa cũng không kém cạnh gì Lôi Trạch Thiên Các.
"Cậu Lâm, sợ rằng sau khi vào thần mộ cậu phải tự cầu phúc rồi", Lôi Hổ bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói với Lâm Chính.
"Đúng là bài tốt mà gặp gà mờ! Xem ra sau khi vào thần mộ, tôi không những phải đối phó với sự nguy hiểm trong đó, mà còn phải đối phó với những người này nữa!", Lâm Chính lắc đầu, lạnh lùng nói: "Nếu tôi không lấy được nhẫn chí tôn, mà để những người này lấy được thì tôi không chịu trách nhiệm đi cướp về đâu".
Người do những thế tộc này phái đến đều có thực lực không hề kém cạnh Độc Cô Vấn. Ở nơi hung hiểm như thần mộ mà còn phải đề phòng những người này thì tình cảnh của Lâm Chính gần như là lành ít dữ nhiều.
Lôi Hổ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Cậu Lâm, Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức cho cậu, còn hứa hẹn với cậu vô số lợi lộc. Vì cậu mà Thiên Thần Điện còn phát chiến lệnh Thiên Thần với chúng tôi, bây giờ cậu lại vì sự lỡ lời của tôi mà trở mặt sao? Dù có thế nào, đã xuống đó thì cậu phải mang được nhẫn chí tôn ra, nếu không thì đừng ra khỏi thần mộ nữa!".
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống.
Lôi Hổ đã nói đến mức này thì anh cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Nhưng mà cũng phải, giữa anh và Lôi Trạch Thiên Các vốn là mối quan hệ lợi ích, bọn họ đâu thèm quan tâm đến sống chết của anh.
Cái bọn họ quan tâm chỉ có nhẫn chí tôn.
"Nếu đã vậy thì tôi chỉ có thể cố gắng thử xem sao".
"Cậu chỉ có thể dốc hết sức lực, chứ không phải là thử".
"Được".
Lúc này, Lâm Chính không muốn trở mặt với Lôi Hổ, chỉ bình thản đáp một tiếng, rồi đi về phía thần mộ chí tôn.
Lôi Hổ nhìn anh chằm chằm, ánh mắt hơi đanh lại.
"Lôi Hổ đại nhân, người này ngạo mạn như vậy, lại là người ngoại vực, lấy được nhẫn chí tôn thì có giết không ạ?", có người thấy chướng mắt, liền ghé lại gần Lôi Hổ, ôm quyền nhỏ giọng hỏi.
"Các chủ tự có sắp xếp, không cần các cậu thắc mắc, cứ làm tốt việc của mình là được", Lôi Hổ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Vâng", người kia vội ôm quyền, dè dặt lui xuống.
Lôi Hổ thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Lúc này bầu trời đã tối sầm, mới chạng vạng nhưng mặt trăng đã xuất hiện, trong khi mặt trời còn chưa xuống núi.
Nhật nguyệt cùng hiện.
Dị tượng vô cùng hiếm có.
Nhưng đúng lúc này, mặt trăng đang mờ ảo bỗng trở nên sáng vằng vặc, mây đen tản đi, ánh trăng chiếu sáng gò đất nhỏ trước mặt mọi người.
Gò đất kia chính là thần mộ chí tôn.
Trên thần mộ vẫn còn hơi nóng mặt trời, sau khi được ánh trăng chiếu vào liền tỏa ra ánh sáng.
Sau đó...
Ầm ầm ầm!
Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển.
Gò đất kia tách ra thành bốn năm phần như đóa hoa sen.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn.
"Thần mộ sắp mở rồi!", có người không nhịn được kêu lên kinh ngạc.
Lâm Chính cũng ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy cánh hoa sen vừa bung nở.
Vù!
Một luồng khí trắng xung thiên phun ra từ chính giữa bông hoa sen đang nở, vọt vào mây xanh.
Lâm Chính nhìn chằm chằm luồng khí trắng kia, sắc mặt thay đổi.
"Đây là khí tức gì vậy? Tại sao lại u tối đáng sợ như vậy?".
Lâm Chính đanh giọng nói.
"Đây chính là chướng khí bên trong thần mộ! Trong thần mộ sẽ không ngừng giải phóng chướng khí, 50 năm không mở, chướng khí bên trong đã đạt đến cực hạn. Bây giờ lối vào thần mộ vừa mở, chướng khí đương nhiên sẽ tràn ra!", Lôi Hổ trầm giọng đáp.
"Vậy sao?".
Sắc mặt Lâm Chính nghiêm túc, ghé lại gần luồng chướng khí kia, tim đập thình thịch.
Anh phát hiện ra mình hoàn toàn không thể phân tích hiểu được luồng khí này.
Chúng giống như hỗn độn chưa ai biết tới, hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Lâm Chính đanh mắt nhìn một lát, rồi bất ngờ nhặt hòn đá dưới đất lên, ném về phía luồng khí.
Vù!
Khoảnh khắc hòn đá lại gần luồng khí, liền lập tức nát vụn.
"Chướng khí có thể xé nát mọi thứ, đá ở trong thần mộ đều là từ nguyên liệu đặc biệt, nên mới có thể chịu được chướng khí. Ngoài chúng ra, tất cả người hay vật khác mà chạm vào chướng khí thì đều tan tành nát bét. Các cậu xuống đó cũng chỉ có thể dựa vào thân xác để chống chọi, dựa vào khí kình để chống lại chướng khí. Một khi tiêu hao hết khí kình, thân xác không thể chống đỡ, bị chướng khí xâm nhập vào người thì thần tiên cũng không cứu được", Lôi Hổ giải thích.
Lâm Chính không nói gì.
"Người anh em, tôi nghe nói cậu là người đứng đầu cuộc thi, bị Lôi Trạch Thiên Các lôi kéo xuống thần mộ. Ha ha, trong Lôi Trạch Thiên Các thiên tài yêu nghiệt vô số, bọn họ không bảo những người kia xuống thần mộ mà lại bắt cậu đâm đầu vào chỗ chết. Nếu tôi là cậu thì sẽ không chọn xuống thần mộ".
Đúng lúc này, Thu Hải của Chân Viêm Tông cười nói.
Bớt một người xuống đó thì sẽ bớt một đối thủ cạnh tranh.
Đây đương nhiên là chuyện khiến mọi người vui vẻ.
"Thu Hải, câm miệng!".
Lôi Hổ quát, sau đó ngoảnh sang nhìn Lâm Chính: "Cậu Lâm, chờ chướng khí yếu đi thì cậu xuống đó, rõ chưa?".
"Tôi xuống cùng bọn họ là được", Lâm Chính liếc mắt nhìn Lôi Hổ, bình thản nói.
Lôi Hổ đanh mắt lại, không nói gì nữa.
Chướng khí kéo dài khoảng một phút mới yếu đi.
"Có thể vào được rồi", người đại diện của Càn Khôn Thiên Địa quát lớn: "Thiên Xu! Mau vào đi!".
"Tuân lệnh!".
Người đại diện của Càn Khôn Thiên Địa tế ra một loạt châm bạc màu tím, bao phủ quanh người theo hình vẽ Thiên Canh Bắc Đẩu, sau đó xông về phía lối vào.
Vừa lại gần chướng khí kia, trên người của kẻ tên Thiên Xu lập tức xuất hiện một lồng khí màu tím, nhìn rất thần kỳ.
Lồng khí cách ly chướng khí hoàn toàn, người kia vẫn còn lành lặn, chui vào thần mộ.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
"Lồng khí kia..."
Nhưng không chờ anh nghĩ nhiều, những người còn lại đều thi triển thần thông xông tới lối vào.