Khi nghe tin Thần Hỏa Tôn Giả bại trận, Mã Hải đã biết tầm nghiêm trọng của chuyện lần này.
Thần Hỏa Tôn Giả là con át chủ bài cuối cùng của Dương Hoa.
Nếu ngay cả ông ta cũng không ngăn cản được những kẻ này, thì tức là Thiên Ma Đạo đã bắt đầu chính thức tấn công Giang Thành.
Chắc chắn những cường giả được phái đến cũng không phải hạng người tầm thường.
Mã Hải từng bàn bạc với mọi người.
Nếu Thiên Ma Đạo tấn công vào Giang Thành, thì bọn chúng chỉ có hai mục tiêu hàng đầu.
Thứ nhất là học viện Huyền Y Phái, thứ hai là trụ sở Dương Hoa.
Thế nên Mã Hải biết mình cực kỳ khó thoát.
Thực ra ông ta bảo Từ Thiên đi bảo vệ Tô Nhu, Lạc Thiên chỉ là để điều Từ Thiên đi mà thôi.
Dù sao Từ Thiên ở lại đây cũng chỉ có chết.
Mã Hải vốn cũng chuẩn bị rời đi, đến học viện Huyền Y Phái để lánh nạn.
Nhưng không ngờ đối phương lại đến nhanh như vậy.
Mã Hải đặt chiếc bút trong tay xuống, lặng lẽ nhìn mấy bóng người bị sương đen bao trùm khắp người này, đã sẵn sàng để hi sinh.
"Giám đốc Mã!".
Mấy võ sĩ xông vào phòng làm việc.
Đây là những người bảo vệ sự an toàn cho Mã Hải.
"Đừng vào đây! Mau chạy đi!".
Mã Hải vội hét lên.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Bọn họ vừa lao vào phòng làm việc.
Bụp! Bụp! Bụp!
Từng luồng khí nổ đáng sợ nổ tung trên người bọn họ.
Mấy võ sĩ lập tức bị nổ tan xác, chết không toàn thây.
Sắc mặt Mã Hải trắng bệch.
Ánh mắt ông ta chứa đấy lửa giận, lạnh lùng nhìn đám ma nhân này, khẽ gầm lên: "Muốn giết thì cứ giết đi".
Nhưng đối phương không giết Mã Hải ngay.
Chỉ thấy một ma nhân vóc dáng hình như là nữ bước tới, mặt không cảm xúc quan sát Mã Hải, sau đó khàn giọng nói: "Thần y Lâm của các ông... đang ở đâu?".
"Hừ!".
Mã Hải lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta, ngậm miệng không nói.
Người kia thấy thế, hai mắt đỏ ngầu, nhưng không ra tay giết Mã Hải, mà ngoảnh sang nói: "Xem ra người này cũng không ngoan ngoãn khai ra tung tích của thần y Lâm đâu, cứ đưa đi trước đã".
"Được".
Hai ma nhân ở bên cạnh giơ tay lên, phóng ma khí về phía trước.
Ma khí dày đặc, cuồn cuộn như nước sông, rồi tụ lại ở một chỗ, cuối cùng sắp xếp tập hợp, hóa thành một chiếc lồng đen sì...
Hơi thở của Mã Hải trở nên run rẩy.
Người phụ nữ túm lấy Mã Hải, ném vào chiếc lồng kia.
Mã Hải không kịp trở tay, ngã lăn vào trong lồng.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng.
Phập!
Phập!
Trong lồng bắn ra mấy chiếc gai nhọn đen sì, xuyên qua xương đầu gối, xương cánh tay và xương quai xanh của ông ta.
Nỗi đau đớn khủng khiếp khiến Mã Hải như muốn ngất lịm.
Toàn thân ông ta run rẩy, không nhịn được hét lên.
Phập!
Lại một chiếc gai nhọn đen sì xuyên thấu từ gò má trái sang gò má phải.
Mã Hải run lên bần bật, lúc này, ngay cả việc hét lên ông ta cũng không làm được nữa.
Máu tươi rỉ ra, nhuộm đỏ bộ vest trên người ông ta.
Sự đau đớn khiến ông ta không thể suy nghĩ được gì nữa.
Chỉ có thể cố gắng hít thở...
"Đạo chủ có lệnh, nếu không tìm thấy tung tích của thần y Lâm, thì bắt hết lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa, những người này sẽ là con át chủ bài để bắt thần y Lâm vào khuôn khổ!".
"Vâng!".
Đám người gật đầu, xách chiếc lồng ma khí lao ra khỏi cửa sổ, rời khỏi tòa nhà Dương Hoa.
Khoảng mấy phút sau, Băng Thượng Quân dẫn theo một đám cao thủ xông vào phòng làm việc của Mã Hải.
Khi nhìn thấy máu tươi đầy đất và cửa sổ vỡ tan, sắc mặt Băng Thượng Quân vô cùng khó coi.
"Chết rồi, chúng ta đã đến muộn một bước!".
"Đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao?".
"Mau đến học viện Huyền Y Phái!".
Băng Thượng Quân không dám chần chừ, quát khẽ một tiếng, dẫn người rời khỏi Dương Hoa, đến thẳng học viện.