Trong Thiên Thạch Lâm Nguyên.
Lâm Chính chậm rãi bước đến chỗ An Huyền đã bị khống chế.
Lúc này, khí tức toàn thân An Huyền đã bị người trước mặt áp chế.
Hắn mở to mắt, không tin nổi nhìn người đó.
“Ông… Ông là ai? Ông là gì của Dương Hoa?”.
An Huyền đã điều tra về Dương Hoa.
Ở nội bộ Dương Hoa, cao thủ thật sự có thể đối địch với hắn không nhiều, càng đừng nói tới những kẻ có thể một tay áp chế được hắn.
Nhưng người trước mặt không những che giấu khí tức rất tốt sau khi dịch dung khiến hắn không phát hiện ra được, mà bây giờ còn bóp cổ hắn chỉ bằng một tay khiến hắn không phản kháng được.
An Huyền phát hiện khí tức của mình không thể lay động được người này.
Dường như khí tức của người này đã đạt đến trình độ đáng sợ không thể hao mòn.
Sao lại như vậy?
“Tôi không phải người của Dương Hoa”.
Người trước mắt tháo bỏ toàn bộ ngụy trang dịch dung trên mặt, bình tĩnh nói.
“Ông không phải người của Dương Hoa? Vậy ông… ông là ai?’.
An Huyền run rẩy hỏi.
“Ông ta là chủ Đông Phương Thần Đảo. An Huyền, tôi nghĩ chắc anh cũng từng nghe qua”.
Lâm Chính chậm rãi đi tới, bình tĩnh nói.
“Đông Phương Thần Đảo?”.
An Huyền chợt thấy đầu óc trống rỗng.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Không phải Lâm Chính đi mời cao thủ của vực Diệt Vong sao? Giờ lại nhảy từ đâu ra Đông Phương Thần Đảo?
Rốt cuộc thần y Lâm có bao nhiêu con át chủ bài?
An Huyền run rẩy, biết mình tiêu rồi.
Với sự thù hận của Lâm Chính đối với Thiên Ma Đạo, Lâm Chính chắc chắn sẽ chặt mình ra làm trăm mảnh.
An Huyền nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chết.
Lâm Chính đến gần lại không lấy mạng của An Huyền mà nhìn hắn một lúc, bình tĩnh nói: “Đảo chủ, thả hắn ra”.
“Được”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu, sau đó thả tay ra.
An Huyền ngã xuống, ôm cổ ho dữ dội, cổ gần như sắp biến dạng, có thể thấy sức mạnh của Đông Phương đảo chủ lớn đến mức nào.
Lâm Chính ngồi xổm xuống bên cạnh An Huyền, nói: “An Huyền, anh có muốn sống không?”.
“Thần y Lâm, anh muốn giết thì giết, muốn tôi phản bội sư tôn, phản bội Thiên Ma Đạo… thì… không thể nào…”.
An Huyền nghiến răng nói.
Dù lúc này hắn vô cùng sợ hãi, nhưng sợ thì sợ, hắn vẫn còn giới hạn của mình.
Lâm Chính không hề giận dữ mà mỉm cười đáp: “An Huyền, anh rất có cốt khí, tôi khâm phục anh. Nếu đã như vậy, tôi sẽ đưa anh về Giang Thành”.
“Anh đưa tôi về Giang Thành làm gì? Anh muốn giết thì giết, cần gì phải dài dòng?”.
Tim An Huyền đập mạnh, cảm giác có gì đó không ổn, lập tức hét lên.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, hờ hững nhìn hắn: “Anh không phối hợp với tôi, tôi cũng sẽ không giết anh, nhưng tôi có thể khiến anh ở trong trạng thái sống không bằng chết cả đời. Hãy tin vào thủ đoạn của tôi, tôi nghĩ anh cũng đã điều tra về tôi nhiều rồi, anh đoán xem tôi sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó anh?”.
Anh vỗ vai An Huyền, mỉm cười nói.
Những lời này giống như con dao đâm xuyên vào tim An Huyền.
Hắn sững sờ nhìn Lâm Chính, nhìn nụ cười dịu dàng hòa nhã đó, nhưng lại giống như nhìn thấy nụ cười còn đáng sợ hơn cả ác ma.
“Thần y Lâm, có… có gì từ từ nói, đừng… đừng như vậy…”.
An Huyền run rẩy hét lên.
“Không muốn đến Giang Thành sao?”.
“Không… Không muốn… Cho tôi một cơ hội…”.
“Đương nhiên tôi sẽ cho anh cơ hội, phải xem anh có thể nắm bắt được nó hay không”.
Lâm Chính thản nhiên cười đáp.