Hai người kia kích động lắm, đôi mắt họ lấp láy vừa vui mừng vừa nhìn Lâm Chính bằng vẻ oán hận.
“Các người đã làm gì tôi vậy?”, Lâm Chính lau máu, đứng dậy nhìn họ.
Lúc này ngực anh trở nên phập phồng, máu là không ngừng phun ra từ miệng. Cơ thể anh dường như bị vỡ mạch máu.
Viên cầu thủy tinh rơi xuống khỏi tay anh, nứt ra. Sức mạnh của tinh cầu đã không còn, không biết là biến đi đâu mấtLâm Chính nhìn chăm chăm: “Xem ra tôi đã trúng kế của hai người rồi”.
“Ấy, cậu cũng không ngốc lắm mà, Ngu Thủy Sơn mỉm cười: “Tôi còn tưởng cậu còn non lắm cơ, xem ra cũng có não đấy nhỉ”.
“Vì vậy phương pháp tu luyện của ông có vấn đề? Ông muốn tôi bị tẩu hỏa nhập ma nên đã làm vậy để ra tay với tôi?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Ha ha, cậu hiểu lầm rồi, Vương Nhất Thánh dạy cậu công pháp đó không có vấn đề gì cả, chỉ là...chưa phủ hợp với giai đoạn tu luyện của cậu mà thôi”.
Ngu Sơn Thủy nheo mắt: “Khẩu quyết mà ông ấy nói nếu không có cơ thể tối cao thì không thể tu luyện được. Một khi cưỡng cầu, khí tức sẽ ngay lập tức thăng hoa trong thời gian ngắn nên cơ thể thông thường không thể chịu đựng được. Dù là chúng tôi của hiện tại thì cũng không dám tu luyện bộ khẩu quyết này. Giờ khí tức của cậu đã thăng hoa, không còn thuộc sự kiểm soát của cậu nữa. Nó hoành hành trong cơ thể cậu. Chẳng bao lâu nữa, lục phủ ngũ tạng của cậu sẽ bị vỡ hết và cậu cũng sẽ chết, ha ha...”
“Hóa ra là vậy...”, Lâm Chính điềm đạm nhìn quả cậu trước mặt và hỏi: “Còn thứ này để làm gì?”
“Không phải tôi nói rồi sao? Nó giúp cậu tu luyện. Đây là di vật của tiên nhân, bên trong có sức mạnh tin thuần. Nếu như không có thứ này thì sao khí tức của cậu có thể thăng hoa được trong thời gian ngắn như vậy chứ? Sức mạnh của tiên nhân đã đi vào cơ thể của cậu rồi. Nó chính là thuốc dẫn, giúp cậu gia tăng khí tức. Cậu có thể thử phóng ra sức mạnh phi thăng xem có khác trước đây hay không?”, Ngu Sơn Thủy mỉm cười nói.
Lâm Chính gật đầu, xòe năm ngón tay ra.
Vụt! Một luồng sức mạnh màu trắng bùng phát. So với sức mạnh phi thăng trước đây thì nguồn sức mạnh này mạnh hơn nhiều lần.
“Đúng là thần kỳ”, Lâm Chính mừng lắm.
“Bất kỳ một sự tu luyện nào cũng là một sự tiến bộ từ từ, chỉ có khí tức thôi mà không tu thân thì giống như xây nhà mà móng không chắc vậy, sớm muộn nhà cũng sẽ bị đổ. Cơ thể cậu không mạnh, khí tức mạnh như vậy thì sớm muộn gì cơ thể cũng bị nổ tung thôi. Nhóc. Cậu xong đời rồi”.
“Ha ha...”, hai người cười đắc ý.
Thế nhưng Lâm Chính dường như không nghe thấy họ nói. Anh vui mừng lắm khiến hai người kia đơ mặt ra.
“Nhóc, cậu sắp chết tới nơi rồi mà còn mặc kệ đời như vậy sao? Cậu không sợ chết à?”, Vương Nhất Thánh chau mày.
“Ai mà không sợ chết chứ? Nhưng sao các người biết là tôi sẽ chết vậy?” ,Lâm Chính cười lắc đầu.
“Hừ! Sở hữu sức mạnh phi thăng lớn như vậy mà không có đủ sức mạnh thể xác để kiểm soát còn cứng mồm”, Ngu Sơn Thủy hừ giọng.
Lâm Chính lau máu, nhìn họ bằng vẻ chế nhạo: “Không phải tôi cứng miệng mà do các người vô tri đấy. Sao các người biết được là thể xác tôi không mạnh?”
“Xem ra thằng này đúng là não hỏng thật rồi. Sơn Thủy, tôi thấy không cần nhiều lời với cậu ta nữa, ra tay giải quyết luôn đi. Tôi nghĩ chặt đầu cậu ta trước, giải phóng sức mạnh phi thăng, giữ lại cơ thể”, Vương Nhất Thánh trầm giọng.
“Ý của ông là...”
“Cậu nhóc này có thiên tài dị bẩm, nếu như có thể đoạt được thiên phú đó thì sẽ có ích cho việc tu luyện của chúng ta”.
“Ông có thể đoạt được thiên phú sao?”
“Tôi hiểu về cấm thuật, có thể thử”.
“Vậy được, vậy chúng ta ra tay, có điều người này không thể kiểm soát được sức mạnh phi thăng trong cơ thể, cậu ta mà điều động chân khí càng nhanh thì chết sẽ càng nhanh. Chỉ sợ đánh nhau cậu ta sẽ nổ tung mất”.
“Kệ đi, giết xong rồi tính”
“Được”
Hai người bàn xong bèn lao về phía Lâm Chính. Anh chẳng sợ, cứ thế tung ra một chưởng.
Sức mạnh khủng khiếp như sóng trào đập vào người đối phương. Cả hai người ngã rầm ra đất, đầu óc choáng váng. Tới khi họ bình tĩnh lại bèn nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Sức mạnh này...mạnh quá”, Vương Nhất Thánh run rẩy nói.
“Dù sao thì cũng đã tu luyện thành công khẩu quyết, khí tức của cậu ta đã thăng hoa nên đương nhiên khác thường. Đừng sợ, tiếp tục xông lên, khí tức của cậu ta khó kiểm soát càng lúc sẽ càng bị đánh ác hơn tôi”.
“Được”, hai người lại lồm cồm bò dậy tấn công.
Thế nhưng một giây sau...Một luồng sức mạnh khác lại đập xuống bọn họ. Hai người đứng bất động rồi quỳ phụp xuống, đầu gối nứt toác.
Cả hai đều toát môt hôi hột và cảm thấy đau đớn vô cùng. Đôi mắt họ ánh lên vẻ kinh hãi.
“Đây là...đại thế”
“Không thể nào...trong tình huống này cậu ta không thể nào thi triển đại thế được...Cơ thể cậu không kháng cự được với sức mạnh này, tuyệt đối không thể’", hai người gầm lên.
Lâm Chính không thể kiểm soát được sức mạnh cơ thể thì sao có thể điều động được đại thế chứ?”
Hai người họ không tin. Lâm CHính chỉ từ từ bức tới nhìn xuống. Anh không nói gì, chỉ đưa một tay ra. Đầu ngón tay rách ra, bên trong lộ ra lớp xương màu vàng lấp lánh.
Vương Nhất Thánh và ngu Sơn Thủy thấy vậy thì như bị sét đánh.
“Đây là...”,
“Xương của tiên nhân?”