TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3810 “BIẾT LÀ TỐT RỒI”.

Lúc này hai người họ đã bị dọa chết khiếp. Bọn họ không ngờ thể xác của Lâm Chính lại sánh ngang với thần tiên.

Đùa nhau chắc? Vậy nói cách khác bọn họ trợ giúp anh không hề khiến cơ thể anh bị nổ tung mà ngược lại còn khiến anh trở thành vô địch?

Phải làm sao đây? Hai người họ lầm bầm.

“Chạy!”, Vương Nhất Thánh bặm môi quay đầu bỏ chạy.

Thế nhưng khi bọn họ vừa định điều động sức mạnh đối kháng với đại thế của Lâm Chính thì nguồn sức mạnh chèn ép lên cơ thể họ bùng nổ, dí cả hai xuống đất. Họ nằm bất động.

Lúc này, mặt họ tối sầm. Họ hiểu ra họ không thể bỏ chạy.

“Tha mạng, xin đại nhân tha mạng”, cuối cùng thì Ngu Sơn Thủy cũng không chịu được nữa bèn kêu lên.

“Đại nhân, chúng tôi biết mình sai rồi, xin cậu tha mạng. Chỉ cần cậu tha cho chúng tôi thì chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa vì cậu”.

“Đại nhân tha mạng”, hai người họ điên cuồng gào thét giống như những con chó đuối nước.

Lâm Chính nhìn họ bằng vẻ vô cảm. Anh suy nghĩ sau đó lấy châm ra.

“Tôi cho các người hai sự lựa chọn. Một là giữ tu vi và mất mạng, hai là phế tu vi và còn mạng. Các người chọn đi”.

“Hả?”, hai người run rẩy nhìn anh. Họ hiểu ý của Lâm Chính. Tu vi của bọn họ quá cao. Ngoài Lâm Chính ra chẳng ai chấn nhiếp được họ. Lâm Chính biết chỉ dựa vào đan dược thì không khống chế được họ, chỉ có phế tu vi của họ thôi.

Nếu không phải vì nể tình họ giúp anh có được kiến thức về cảnh giới Lục Địa Thần Tiên thì anh đã trừ khử họ rồi.

Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy do dự. Rõ ràng là họ nỗ lực bao năm qua giờ nói từ bỏ sao từ bỏ ngay được.

Nhưng nếu không từ bỏ thì họ sẽ mất mạng. Phải làm sao?

“Xem ra các người đã có đáp án rồi nhỉ”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi ghim châm vào người bọn họ.

Hai người thấy Lâm Chính có y võ phi phàm, một nhát châm của anh cũng đủ lấy mạng bọn họ.

“Đại nhân, chúng tôi không muốn tu vi nữa. Chúng tôi muốn mạng sống”.

“Đại nhân, đừng giết chúng tôi. Đừng”.

Không còn mạng sống thì tu vi để làm gì chứ? Hai người họ đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

“Tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu, đâm châm xuống.

Khí mạch của hai người họ lập tức bị phá vỡ, độc lực như dòng điện chạy khắp cơ thể họ. Hai người họ giật bắn mình, sức mạnh như bị xả ra ngoài.

“Cảm ơn đại nhân tha mạng. Cảm ơn đại nhân”, Vương Nhất Thánh yếu ớt nói.

“Biết tại sao tôi không giết các người chưa?”

"Biết...đại nhân muốn chúng tôi giúp đại nhân đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên...”

“Biết là tốt rồi”.

Lâm Chính gật đầu, điềm đạm nói: “Các người yên tâm, nếu như các người ngoan ngoãn phối hợp thì tôi đảm bảo sao khi đột phá tôi sẽ khôi phục lại tu vi cho các người. Những trước đó các người phải trung thành với tôi, rõ chưa?”

“Cái gì? Hồi phục tu vi sao?”, hai người thất kinh.

“Đại nhân đừng vẽ bánh cho chúng tôi nữa .Tu vi của chúng tôi đã bị cậu phế bỏ, chúng tôi thành phế nhân rồi, sao có thể hồi phục lại được”.

“Đại nhân yên tâm, tôi sẽ giúp đại nhân đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Nhưng chuyện này đừng nói vội, bởi sẽ khiến chúng tôi cảm thấy tuyệt vọng mất”.

Tu vi của họ đã bị phế bỏ, họ như kẻ đã chết.

“Xem ra các người không hiểu về tôi lắm nhỉ”, Lâm Chính gật đầu bước ra ngoài.

“Các người đi theo tôi”.

Đọc truyện chữ Full