TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3811 “SỐNG RỒI! SỐNG RỒI!”.

Ngoài động phủ đã tụ tập vô số cao thủ của Thần Đảo.

Đám người Đông Phương đảo chủ, Khuyết Thu, Lôi Phúc đều đã đến, bọn họ nghiêm túc đối đãi, nhìn chằm chằm cửa động phủ.

Bọn họ đoán được, Lâm Chính dường như đã xảy ra tranh đấu với hai người đó, chỉ nhìn khí tức lan ra từ cửa động, giữa ba người chắc chắn đã có cuộc chém giết.

Nhưng vì thực lực không nắm bắt được, Đông Phương đảo chủ không dám ngang nhiên vào trong, chỉ cần Lâm Chính gọi một tiếng, ông ta chắc chắn sẽ dẫn người qua đó.

Nhưng ông ta đợi một lúc, phát hiện trong cửa động đã yên tĩnh trở lại.

Điều này khiến Đông Phương đảo chủ chần chừ không quyết.

Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người hít sâu một hơi, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cửa động.

Lúc này, một loạt bước chân nhẹ nhàng vang lên.

Tim tất cả mọi người lập tức dâng lên tới tận cổ họng.

Bóng lưng thẳng tắp của Lâm Chính xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Là tướng Lâm!”.

“Tướng Lâm ra ngoài rồi!”.

Bọn họ hoan hô.

Đông Phương đảo chủ cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Chính không sao, Thần Đảo cũng sẽ không sao. Nếu Lâm Chính bị hai người đó ám sát, Đông Phương Thần Đảo chắc chắn sẽ bị hai người kia huyết tẩy.

“Tướng Lâm, trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vừa rồi lại có tiếng chém giết?".

Đông Phương đảo chủ vội vàng tiến tới hỏi.

“Hai người này đúng là không thành thật, nhưng không sao, bọn họ đã bị tôi chế ngự rồi”, Lâm Chính cười nhẹ.

“Chế ngự? Tướng Lâm, kẻ hai mặt như vậy không thể giữ lại, chi bằng giết quách cho xong!”, Lôi Phúc hung ác nói.

“Không, bọn họ còn có ích với tôi, hơn nữa giữ lại mạng cho họ, tôi đã phế bỏ tu vi của bọn họ rồi”.

“Thế sao?”.

Mọi người đều run rẩy.

Nhân vật đáng sợ như vậy mà tướng Lâm nói phế là phế.

Thực lực của tướng Lâm rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Lúc này, Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy ủ rũ đi theo Lâm Chính ra ngoài.

Khuyết Thu phất tay, người phía sau lập tức chạy tới khống chế bọn họ.

“Không cần làm khó bọn họ”.

Lâm Chính nói.

“Nhưng…”.

“Yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ không gây ra được sóng gió gì”.

Lâm Chính nói.

Bọn họ chỉ đành bỏ qua.

“Người thương vong ở đâu? Giờ tôi sẽ đi điều trị cho họ”.

Lâm Chính hỏi Đông Phương đảo chủ.

“Tướng Lâm, mời đi theo tôi!”.

Đông Phương đảo chủ sốt ruột nói, lập tức đi tới trước dẫn đường.

“Các ông cũng qua đây”.

Lâm Chính nói.

Hai người kia nhìn nhau, lập tức đi theo.

Lúc này, trên quảng trường của Đông Phương Thần Đảo đã chất đầy thi thể, có đến mấy trăm thi thể. Đây còn là thi thể hoàn chỉnh, một số thi thể không còn nguyên vẹn đã được hạ táng.

Nhiều người của Thần Đảo nghe tin chạy đến.

Bọn họ đều là thân nhân của người đã mất, ánh mắt ai cũng để lộ sự lo lắng và mong đợi, có người còn quỳ xuống đất, lặng lẽ cầu nguyện.

Lâm Chính gọi Lôi Phúc chuẩn bị công cụ, bắt đầu chữa trị ngay trên quảng trường này.

Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đi theo sau quan sát, Lâm Chính thỉnh thoảng còn gọi bọn họ giúp đỡ.

Hai người chẳng hiểu ra sao, không rõ rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì.

Chẳng mấy chốc, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được ý định của Lâm Chính.

Những người bị bọn họ giết chết lại sống dậy dưới y thuật thần kỳ của Lâm Chính.

Bọn họ khôi phục mạch đập, tim đập mạnh, một vài người mở mắt ra.

“Sống rồi! Sống rồi!”.

“Chồng à, em cứ nghĩ sẽ không gặp lại anh nữa”.

“Bố tỉnh rồi ạ? Tốt quá rồi! Hu hu hu…”.

Người trên quảng trường khóc lóc.

Xem đến đó, Vương Nhất Thánh im lặng.

“Vương Nhất Thánh, ông thấy thế nào?”.

Ngu Sơn Thủy ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, hỏi người kia.

“Y thuật của người này thông thiên triệt địa, xuất quỷ nhập thần. Có lẽ cậu ta thật sự có năng lực giúp chúng ta khôi phục tu vi”.

Vương Nhất Thánh nhỏ giọng nói.

Đọc truyện chữ Full