“Này! Cậu Châu, cậu nghỉ một lát đi. Hôm nay làm xong rồi, không còn việc gì nữa!”.
Người cai thầu ở trên tòa nhà nhìn Châu Thời Vận gánh hơn trăm viên gạch đỏ, âm thầm chậc lưỡi, không kìm được nói.
“Ha, chút việc nhỏ nhặt này còn không đủ cho tôi làm!”.
Châu Thời Vận nhếch miệng cười, gỡ mũ an toàn ra, quay người rời đi.
Hắn khác với Tử Long Nhất, hắn không biết trát xi măng, chỉ có thể làm mấy việc chuyển gạch bình thường. Nhưng hắn là người của Long Vương Điện, trình độ cổ võ không hề tầm thường, sức lực rất lớn, mỗi lần chuyển gạch là gánh cả mấy nghìn cân, mấy nghìn cân trở lên, công việc mấy ngày của người bình thường đối với hắn chỉ cần một buổi sáng là xong.
Nhưng Châu Thời Vận không phải người cần cù, thấy đạt tiêu chuẩn là phủi mông bỏ đi.
Bình thường hắn sẽ tu luyện trong phòng, đợi sắp đến giờ ăn thì đến cửa nhà ăn xếp hàng trước nửa tiếng.
Nhưng từ khi đám người Châu Mặc tới, công việc của hắn cũng tăng thêm, không vì gì khác mà là để kiếm cơm cho mấy người Châu Mặc, Tử Ngải ăn.
Mấy người này không muốn xuống nhà ăn, Châu Thời Vận cũng biết, bọn họ chủ yếu là không thể hạ mặt mũi xuống nhà ăn ăn ngấu nghiến.
Chuyện này đồn ra, chẳng phải sẽ bị người ta cười chết?
“Mới có ba giờ chiều à? Còn lâu mới tới giờ ăn!”.
Châu Thời Vận nhìn bụi bặm trên tay, nhíu mày, không muốn tu luyện nữa mà nhàn nhã ra ngoài đi dạo.
“Đến Giang Thành lâu như vậy vẫn chưa đi dạo ngắm cảnh cho đàng hoàng!”.
Châu Thời Vận híp mắt, định đi quanh thành phố, xem có cô em nào xinh đẹp hay không.
Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, đột nhiên nhíu mày, dừng chân.
“Ai đó?”.
Châu Thời Vận quay đầu quát lên.
Nhưng sau lưng không có ai.
“Chẳng lẽ mình bị ảo giác?”.
Châu Thời Vận lẩm bẩm quay đầu, lại thấy hai người đàn ông mặc áo gió, đội mũ xuất hiện từ lúc nào không hay.
Châu Thời Vận kinh ngạc, vội vàng rút lui.
Nhưng tốc độ của bọn họ quá nhanh, gần như trong nháy mắt đã nắm được vai hắn, khống chế hắn.
“Thả tôi ra! Các người là ai? Mau thả tôi ra!”.
Châu Thời Vận cố hết sức giãy giụa.
Nhưng cho dù có gắng sức thế nào cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc của họ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tu vi của họ rõ ràng cao hơn hắn.
“Đúng là không ngờ được, chuyến đi đến Giang Thành lại có thu hoạch bất ngờ! Ha ha, con cá lớn thế này, đại nhân chắc chắn sẽ rất vui”.
Một trong hai người mỉm cười nói.
“Con trai của điện chủ Tử Long Điện lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ người của Long Vương Điện đã đến Giang Thành?”, người còn lại nhíu mày hỏi.
“Đừng quan tâm nhiều vậy, tôi sẽ đưa người về trước, cậu vào trong xem tình hình! Nếu thích hợp thì đưa người đó đi!”.
“Được!”.
Hai người giao lưu ngắn ngủi, sau đó lập tức chia ra hành động.
Châu Thời Vận còn muốn giãy giụa, nhưng lại bị người kia phong khí mạch, không thể đánh trả, bị bắt đi mất.
Tim Châu Thời Vận đập điên cuồng, vô cùng sợ hãi.
Đúng lúc này, mấy bóng người lao ra khỏi học viện, bao vây những người đó.
“Ai đó? Dám làm càn ở địa bàn của Dương Hoa?”.
“Mau thả người ra!”.
Hóa ra là cao thủ của Dương Hoa.
“Không biết tự lượng sức, giết!”.
“Tốc chiến tốc thắng, nếu thần y Lâm xuất hiện thì phiền phức!”.
“Được!”.
Bọn họ lập tức lao vào chém giết.
“Cứu tôi! Mau cứu tôi!".
Châu Thời Vận ra sức hét lên.
Nhưng người của Dương Hoa hiển nhiên không phải đối thủ của đám người kia, giao đấu một lúc đã rơi xuống thế yếu, mấy người ngã xuống đất.
Động tĩnh ở đây dẫn nhiều người của Dương Hoa tới.
Hai người thấy đã lớn chuyện, lập tức bỏ chạy.
Châu Thời Vận muốn nhân cơ hội giãy thoát, nhưng không có ích gì.
Trong lúc hỗn loạn, hắn đột nhiên nhìn thấy gì đó, đưa tay tóm ngay thắt lưng người khiêng hắn, sau đó giật ra, ném về phía đám người ở phía sau.
Người đằng sau nhặt lên, xem qua tấm thẻ, trên đó viết ba chữ lớn.
Ma La Thiên!