TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3813 “THỜI VẬN, CẬU KHÔNG SAO CHỨ?”.

“Cái gì? Người của Ma La Thiên bắt Thời Vận đi rồi sao?”.

Châu Mặc biết được tin thì vô cùng kinh ngạc.

Hắn không ngờ mình nói chơi mà thành thật, Giang Thành thật sự có sự tồn tại của Ma La Thiên!

“Giờ phải làm sao đây?”.

Tử Ngải sốt ruột sắp rơi nước mắt.

Tử Long Nhất nghe tin cũng chạy tới, bàn bạc đối sách với bọn họ.

Dương Hoa đương nhiên cũng không dám nhàn rỗi.

Dù gì Châu Thời Vận cũng là con trai của điện chủ Tử Long Điện, nếu chuyện này truyền đến Long Vương Điện, Long Vương Điện sẽ trách tội Dương Hoa.

Sau khi biết tin, mấy người Từ Thiên, Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh nhanh chóng chạy đến bàn bạc.

“Châu Mặc, cậu không cần lo, tôi đã thông báo cho quân đoàn Long Huyền, nhờ bọn họ phong tỏa Giang Thành. Đám người của Ma La Thiên chắc chắn vẫn còn ở trong thành phố, tin rằng chẳng lâu nữa sẽ tìm được tung tích của Châu Thời Vận”, Từ Thiên chạy vào, lên tiếng an ủi.

“Tôi cần ông mau chóng báo vị trí của bọn họ cho tôi! Người của Ma La Thiên thủ đoạn độc ác, Thời Vận không thể chờ thêm một khắc nào trong tay bọn họ, nếu cậu ta có gì bất trắc, làm sao tôi ăn nói với điện chủ?”.

Châu Mặc nói với vẻ thâm trầm.

“Cậu Châu Mặc, thực lực của đám người Ma La Thiên mạnh lắm sao?”.

Tào Tùng Dương không kìm được hỏi.

“Không tầm thường, thế tộc có thể đối đầu với Long Vương Điện chúng tôi sao có thể là hạng tầm thường?”, Châu Mặc nói.

Bọn họ đều mang vẻ mặt khó coi.

Long Vương Điện vang danh ngoại vực, danh tiếng đáng kinh ngạc đến mức nào?

Ma La Thiên có thể đối đầu với Long Vương Điện, Dương Hoa chắc chắn không thể đối phó một thế lực như vậy.

“Bây giờ thần y Lâm không ở Giang Thành, tôi nghĩ chuyện này nên nhờ Thần Hỏa Tôn Giả ra mặt giải quyết!”.

Nguyên Tinh đi tới, hạ giọng nói.

“Được! Chúng ta cùng đi mời Thần Hỏa Tôn Giả ra tay, cứu Châu Thời Vận ra!”.

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Châu Mặc phất tay: “Các người sắp xếp chuyện các người, chúng tôi sẽ đi cứu người trước”.

“Cậu Châu Mặc, cần gì phải gấp gáp như vậy?”.

“Ma La Thiên có thể giết chết Châu Thời Vận bất cứ lúc nào, sao có thể không gấp? Thần Hỏa Tôn Giả đó thì có là gì? Tôi còn không đợi được người của Long Vương Điện, sao có thể gửi gắm hi vọng lên các người?”.

Châu Mặc nói xong lập tức dẫn người ra khỏi phòng.

“Cậu Châu Mặc! Cậu Châu Mặc!”.

Bọn họ sốt ruột gọi lại, nhưng không thể ngăn được hắn.

“Mau gọi cho thần y Lâm, mời cậu ấy nhanh chóng quay về chủ trì đại cục, những người khác theo tôi đi mời Thần Hỏa Tôn Giả đại nhân!”.

“Vâng!”.

Đám người Châu Mặc rời khỏi học viện, vội vã đi đến những nơi Ma La Thiên có thể xuất hiện.

Khắp Giang Thành đều có tai mắt của Dương Hoa, Từ Thiên muốn tìm người cũng không khó, ai lạ mặt, ai đáng nghi, ông ta sẽ nắm được hết.

“Anh Mặc, có cần báo chuyện này cho điện chủ không?”.

Trên đường đi, Tử Ngải cẩn thận hỏi.

“Nếu để điện chủ biết, tôi và cô đều không gánh nổi hậu quả, huống hồ bây giờ thông báo thì có tác dụng gì? Long Vương Điện ở ngoại vực, họ không thể đến đây trong thời gian ngắn. Chuyện đến nước này, chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi!”.

Châu Mặc đáp.

Bọn họ gật đầu.

“Chỉ hi vọng người của Ma La Thiên không nhiều, nếu như không có cao thủ, chắc chúng ta có thể đối phó”.

Châu Mặc lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thiên.

“Tra được gì chưa?”.

“Cậu Châu Mặc, cậu nên về đây trước đi, các cậu có tổn thất gì, chúng tôi sẽ không dễ ăn nói”.

Từ Thiên ở đầu dây bên kia vẻ mặt khó coi.

“Bớt nhiều lời, mau nói tôi biết, người đang ở đâu! Nếu làm lỡ chuyện, Long Vương Điện chúng tôi sẽ tính sổ luôn cả Dương Hoa!”.

Châu Mặc khẽ gầm lên.

Từ Thiên do dự một lúc, cuối cùng vẫn không từ chối.

“Bây giờ nơi có khả năng nhất là ở khu thành cũ phía Bắc…”.

Châu Mặc lập tức tắt máy, hô khẽ: “Khu thành cũ phía Bắc, đi!”.

“Vâng!”.

Cả nhóm vượt nóc băng tường, chạy nhanh như bay, tốc độ rất nhanh.

Chẳng lâu sau, bọn họ đã đến khu thành cũ.

Nhưng bọn họ còn chưa bắt đầu tìm kiếm tung tích của Châu Thời Vận, một bóng người đã đứng ra chặn đường bọn họ.

“Ồ? Không ngờ còn có nhiều người của Long Vương Điện như vậy? Ha, ha, thú vị, thú vị!”.

Người đó nhìn chằm chằm đám người Châu Mặc, thấy chỉ đám nhóc trẻ tuổi thì cực kỳ kinh ngạc: “Chỉ có mấy đứa mày? Cao thủ của điện chính Long Vương Điện đâu?”.

“Bớt ở đó dong dài! Thời Vận đâu? Mau thả cậu ta ra!”, Tử Long Nhất quát lớn.

“Các cậu muốn tìm Châu Thời Vận? Được, đi theo tôi!”.

Người đó cười híp mắt, quay lưng đi vào căn nhà ở phía sau.

Châu Mặc chăm chú nhìn theo.

“Anh Mặc, cẩn thận có bẫy”.

Tử Ngải nhắc nhở.

“Chúng ta không có lựa chọn nào khác, không đưa Thời Vận về, chúng ta không thể ăn nói với điện chủ, vả lại chúng ta nhiều người như vậy, nếu bọn họ thật sự có bẫy gì, cùng lắm thì giết ra ngoài là được!”.

Châu Mặc nói.

Châu Mặc sốt sắng như vậy cũng là có lý do, dù sao Châu Thời Vận cũng là em họ hắn, em họ mình bị bắt, sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn?

Cả nhóm chỉ đành đi theo người đó vào trong.

Đây là một tòa nhà cũ nát, tổng cộng có năm tầng.

Toà nhà rộng rãi to lớn, vốn là một siêu thị nhưng đã chuyển đi, mãi chưa cho ai thuê.

Mọi người đi vào tầng một, thấy nơi này vô cùng trống trải, phía cuối có vài bóng người. Châu Thời Vận đang bị trói gô trên một chiếc ghế đặt phía trước đám người đó, miệng bị nhét khăn.

Nhìn thấy nhóm Châu Mặc đến, Châu Thời Vận giãy giụa, miệng ú ớ như muốn nói gì đó.

“Thời Vận, cậu không sao chứ?”.

Châu Mặc vội lên tiếng.

Châu Thời Vận lại không ngừng la hét, giống như muốn truyền đạt điều gì.

Châu Mặc sửng sốt, cảm thấy không ổn.

Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên bị đóng lại.

“Hắn không sao đâu, các cậu yên tâm! Nhưng các cậu có sao không thì chưa biết!”.

Một gã đầu trọc mặc áo gió màu đen cười híp mắt nói.

Châu Mặc quay đầu lại, vừa nhìn thấy gã đầu trọc đã kinh ngạc kêu lên.

“Ông là… Hổ Ma La?”.

“Cái gì? Hổ… Hổ Ma La?”.

“Hổ Ma La của Đệ Tam Thiên Ma La Thiên?”.

Tất cả mọi người đều không khỏi kinh hãi.

Không ai ngờ Ma La Thiên lại cử một nhân vật cấp cao như vậy đến Giang Thành nho nhỏ này…

Đọc truyện chữ Full