TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3814 “SỰ THẬT LÀ NHƯ VẬY”.

Đám người Châu Mặc vẻ mặt cực kỳ thâm trầm. Thời khắc này, bọn họ mới ý thức được hành động của mình lỗ mãng đến thế nào.

Nhưng bọn họ không hiểu, vì sao thiên chủ Đệ Tam Thiên Hổ Ma La của Ma La Thiên lại xuất hiện ở đây…

Trong mắt bọn họ lộ vẻ tuyệt vọng.

“Không ngờ lần này đến Giang Thành lại có thu hoạch ngoài dự liệu, thật bất ngờ”.

Hổ Ma La bình thản quan sát bọn họ, trên mặt hiện lên ý cười.

“Hổ Ma La! Ông muốn làm gì?”.

“Tôi nói ông biết, ông dám làm gì bất lợi với chúng tôi, Long Vương Điện sẽ không tha cho ông!”.

Đám người Tử Ngải hoảng hốt, còn định dùng lời để uy hiếp Hổ Ma La.

Nhưng những lời này lọt vào tai Hổ Ma La lại non nớt đến thế nào.

“Các người nghĩ tôi sợ Long Vương Điện sao?”.

Hổ Ma La cười nhạt nhìn bọn họ: “Mặc dù gần đây Long Vương Điện đúng là phát triển vượt bậc, nhưng các người đắc ý không lâu đâu!”.

“Ông có ý gì?”.

Châu Mặc hít sâu một hơi, hỏi tới.

“Tôi không có hứng thú nói lời thừa thãi. Bây giờ tôi chỉ muốn làm rõ một chuyện, nếu các người thành thật nói cho tôi biết, tâm trạng của tôi tốt lên có lẽ còn có thể thả các người đi”, Hổ Ma La nói.

“Thật sao?”.

Tử Ngải vội hỏi.

“Đương nhiên là thật”, Hổ Ma La cười nói.

Tử Ngải mừng rỡ, định lên tiếng, nhưng bị Châu Mặc ngăn lại.

Mặc dù bọn họ đến Giang Thành không phải vì chuyện gì lớn, nói ra cũng không sao, nhưng Châu Mặc biết một khi nói ra sự thật, bọn họ sẽ không còn giá trị với Hổ Ma La nữa.

Đến lúc đó, Hổ Ma La muốn giết là giết.

Huống hồ, người của Ma La Thiên không có uy tín, dù có nuốt lời, mọi người cũng chẳng làm gì được bọn họ.

Tử Ngải ngạc nhiên nhìn Châu Mặc.

Châu Mặc nghiêm túc, hạ giọng nói: “Hổ Ma La, muốn biết mục đích chúng tôi đến Giang Thành là gì sao? Nói cho ông cũng được, nhưng ông phải thả chúng tôi ra, cả Châu Thời Vận!”.

“Cậu thanh niên, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn gạo, muốn giở trò trước mặt tôi e là không được. Hoặc là cậu thành thật nói ra, không thì tôi sẽ ra tay giết các người, sau đó tự mình từ từ điều tra, cậu tự chọn”, Hổ Ma La không bị lừa, nói với vẻ mặt bình tĩnh.

“Vậy được, ông ra tay đi, để tôi xem xem các ông có thể điều tra được gì! Dù sao chúng tôi đến đây cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ chết”.

Châu Mặc lạnh lùng nói, nhắm mắt lại, chờ đợi đồ đao của ông ta.

Hổ Ma La đương nhiên nhìn ra Châu Mặc có tính toán gì.

Ông ta cười khẩy: “Cậu lại chơi chiêu này với tôi, tưởng tôi dễ lừa lắm à? Cậu không sợ chết? Tôi không tin, nhưng tôi biết chắc chắn bây giờ cậu không coi trọng sống chết nữa, nhưng còn người khác thì sao? Nếu tôi từ từ giày vò bạn cậu ngay trước mặt cậu thì sẽ thế nào?”.

Châu Mặc run rẩy, mở mắt nhìn ông ta: “Ông… Ông muốn làm gì?”.

“Tôi cho cậu mười giây, nói cho tôi biết những gì cậu biết. Nếu mười giây sau cậu vẫn chưa chịu nói thì cứ qua mười giây, tôi sẽ giết một người bạn của cậu!”.

Hổ Ma La nói, phất tay.

Một cao thủ Ma La Thiên cầm trường đao đi tới phía bọn họ.

“Không! Ông không thể làm như vậy!”.

Châu Mặc kinh hãi, vội vã hét lên.

“Tôi có thể làm hay không không do cậu quyết”.

Hổ Ma La cười nhạt, cầm lấy trường đao từ người bên cạnh, chém vào vai Tử Long Nhất.

Phụt!

Máu phun trào.

Một cánh tay rơi xuống đất.

Tử Long Nhất đau đớn quỵ xuống, đau đến mức toàn thân run rẩy.

“Long Nhất!”.

“Không!”.

Bọn họ hoảng hốt, vội vàng dìu Tử Long Nhất dậy. Tử Ngải bật khóc, nước mắt giàn giụa.

Châu Thời Vận đang bị trói trên ghế vô cùng đau khổ.

Châu Mặc biết, mình đã rơi vào đường cùng, không có lựa chọn nào khác.

“Hổ Ma La, ông hãy thả bọn họ ra, tôi ở lại đây, tôi bảo đảm nói hết tất cả những gì tôi biết! Chỉ cần ông thả bọn họ đi!”.

Châu Mặc nghiến răng nói.

Một giây sau.

Xoẹt!

Cánh tay còn lại của Tử Long Nhất cũng bị chém đứt.

Cơn đau dữ dội khiến Tử Long Nhất ngã xuống đất, gần như hôn mê.

“Long Nhất!”.

Bọn họ kinh hoàng tuyệt vọng, bất lực đến thế nào.

Châu Mặc đỏ cả hai mắt, nắm đấm siết chặt, chỉ muốn ra tay ngay lập tức.

“Tôi khuyên cậu ngoan ngoãn phối hợp với tôi, đừng có nghĩ tới những thứ vô ích, như vậy không có lợi đối với cậu lẫn bạn cậu!”.

Hổ Ma La hờ hững nói, kề đao lên cổ Tử Long Nhất.

Nếu Châu Mặc không kể ra sự thật, Tử Long Nhất sẽ đầu lìa khỏi cổ.

Châu Mặc không còn lựa chọn nào khác.

Cho dù hắn nghĩ người của Ma La Thiên đều là một đám vong ân phụ nghĩa, nhưng đến lúc này rồi, hắn phải nói ra sự thật.

“Chúng tôi đến Giang Thành… thật ra không có mục đích gì cả!”.

Châu Mặc nói.

“Cậu nói cái gì?”.

Hổ Ma La nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời đó.

“Chỉ là Thời Vận có xung đột với thần y Lâm ở Giang Thành, chúng tôi đến đây tìm thần y Lâm đòi lý lẽ. Long Nhất muốn ra oai phủ đầu thần y Lâm nên mới đánh nổ một khu bệnh viện nội trú của anh ta, thần y Lâm bắt chúng tôi ở lại xây lại khu nội trú cho anh ta, chỉ vậy mà thôi!”, Châu Mặc nói.

“Cậu nghĩ tôi ngu sao? Người của Long Vương Điện các cậu lại chạy đến đây xây nhà cho thần y Lâm chó tha gì đó? Không thấy nực cười à?”.

Hổ Ma La khinh bỉ cười nói.

“Sự thật là như vậy”.

“Xem ra cậu đã thành công khiến tôi mất kiên nhẫn rồi”.

Hổ Ma La cảm giác Châu Mặc đang trêu đùa mình, ánh mắt lạnh đi, sau đó vung đao chém xuống đầu Tử Long Nhất.

Châu Mặc kinh ngạc, không kiên nhẫn nổi nữa, gào lên một tiếng xông về phía Hổ Ma La.

Nhưng thực lực giữa hắn và Hổ Ma La chênh lệch quá lớn, còn chưa đến gần, Hổ Ma La đã vươn tay tới.

Bộp!

Ông ta bóp cổ Châu Mặc, khống chế hắn.

Đám người Tử Ngải vô cùng căm phẫn, bắt đầu phản công.

Nhưng dựa vào bọn họ thì sao có thể đấu lại tinh nhuệ của Đệ Tam Thiên Ma La Thiên?

Trong chớp mắt, tất cả họ đều bị khống chế, ai cũng bị trói tay sau lưng, ấn quỳ xuống đất.

“Nếu bọn mày đã không thành thật thì bọn tao sẽ xử tử tại chỗ, để lại một mình con trai của điện chủ Tử Long Điện là được”.

Hổ Ma La bình thản nói, không còn kiên nhẫn với bọn họ được nữa.

Châu Mặc, Tử Ngải đều mở to mắt, vô cùng hoảng sợ.

Bọn họ không ngờ kết cục của chuyến đi đến Giang Thành lại thế này…

Bộp!

Đúng lúc đó, một tiếng bước chân đột nhiên vang lên ở trước cửa.

“Ồ?”.

Hổ Ma La nhíu mày, đưa mắt nhìn sang.

Cửa toà nhà được đẩy ra, một thanh niên mặc Âu phục chậm rãi bước vào…

Đọc truyện chữ Full