TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3856 “LONG SOÁI CỦA LONG QUỐC!”.

“Về?”.

Đinh Chính Nghĩa sửng sốt một lúc, lập tức mừng rỡ: “Chủ tịch Lâm quả nhiên rộng lượng! Lần này đều lỗi của chúng tôi, hôm khác tôi sẽ đến cửa tạ lỗi, đền tội với Chủ tịch Lâm!”.

Ông ta nói xong thì kéo Đinh Dương đi.

Nhưng Lâm Chính lại bình thản lên tiếng: “Các ông không cần đến cửa xin lỗi, bởi vì dù có xin lỗi thế nào, tôi cũng không thể tha cho các người!”.

Nói xong, Đinh Chính Nghĩa vừa định rời khỏi giật mình, quay đầu nhìn Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm, lời này… có ý gì?”.

“Tôi bảo các người đi không phải là thả các người, mà là muốn các người quay về chuẩn bị trước! Từ hôm nay trở đi, Dương Hà sẽ là kẻ địch của tôi”.

Lâm Chính sờ túi, lấy một hộp thuốc ra.

“Chủ tịch Lâm, không cần phải vậy chứ? Vì một chuyện nhỏ này mà dẫn tới cuộc chiến giữa hai tập đoàn lớn? Cậu biết chúng ta thật sự đấu với nhau sẽ có kết quả gì không? Tôi thừa nhận Dương Hà không bằng Dương Hoa, nhưng khi cạnh tranh với nhau, ngoại trừ thương gân động cốt, khiến Dương Hoa tổn thất lớn thì sẽ không có kết quả nào khác, cần gì phải làm vậy?”.

Đinh Chính Nghĩa nghiêm nghị, hạ thấp giọng nói.

Ông ta đã hạ thấp mình nể mặt Lâm Chính, nhưng nhìn thái độ của của Lâm Chính vẫn không định tha cho ông ta, sao ông ta có thể tiếp tục cúi mình?

“Chuyện nhỏ?”.

Lâm Chính cười nhạt: “Ông có biết con trai ông đã làm chuyện gì không?”.

Đinh Chính Nghĩa nhíu mày, nhìn sang con trai mình.

Đinh Dương có đức tính gì, người làm bố như ông ta sao có thể không hiểu, nhưng vẫn phải hỏi cho rõ ràng.

“Mày đã làm gì? Thành thật khai ra cho bố!”.

Đinh Chính Nghĩa nói.

“Bố, con… con cũng chẳng làm gì, con chỉ… con chỉ cầu hôn vợ anh ta mà thôi…”.

Đinh Dương lắp bắp.

Nghe được lời này, Đinh Chính Nghĩa tái mặt.

“Ông chủ Đinh, ông nói xem chuyện này là chuyện nhỏ sao?”.

Lâm Chính hút một hơi thuốc, hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.

Đinh Chính Nghĩa im lặng một lúc, nhìn sang Lâm Chính, nói: “Vậy Chủ tịch Lâm, cậu muốn xử lý chuyện này thế nào?”.

“Con trai ông vô pháp vô thiên như vậy chỉ vì ỷ vào người bố tốt như ông, ỷ vào gia đình nhiều tiền, cho nên tôi phải trị tật xấu này của anh ta! Tôi cho ông một cơ hội, quyên góp hết tất cả tài sản của nhà họ Đinh các ông. Nếu ông có thể làm đến mức đó, nhà họ Đinh các ông sẽ bình an vô sự!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Không thể nào! Dương Hà là tâm huyết mấy chục năm của tôi! Nếu tôi không còn Dương Hà thì sẽ không còn gì cả! Thần y Lâm, cậu muốn lấy mạng tôi sao?”, Đinh Chính Nghĩa dữ tợn gào lên, lập tức từ chối.

“Tôi cho ông một ngày để suy nghĩ, nếu trong vòng một ngày ông không làm được thì tôi sẽ giúp ông hoàn thành!”.

Lâm Chính phất tay, rời đi thẳng.

“Tôi không cần một ngày để suy xét! Bây giờ tôi sẽ trả lời cậu ngay! Không thể là không thể! Thần y Lâm, tôi không sợ Dương Hoa các cậu, có giỏi thì chơi đi!”.

Đinh Chính Nghĩa gào lên, tức đến mức gần như sắp nổ tung.

Nhưng Lâm Chính không ngoảnh đầu mà rời đi.

“Khốn nạn!”.

Đinh Chính Nghĩa đỏ bừng mặt, siết chặt nắm đấm.

“Bố, nhà chúng ta không sợ Dương Hoa, anh ta muốn ra tay thì cứ việc, chúng ta cùng lắm cá chết lưới rách!”.

Đinh Dương vội nói.

“Nói phải, muốn cạnh tranh thì cứ việc, xem thủ đoạn của ai hơn!”.

Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nói, ánh mắt nóng bỏng.

Nhưng Quách Hưng Hải ở cạnh lại nói một câu: “Ông Đinh, e là thần y Lâm sẽ không cạnh tranh kinh doanh với ông, tôi đề nghị ông nên tìm cậu ta nói chuyện thì tốt hơn!”.

“Vì sao?”.

Đinh Chính Nghĩa đột nhiên quay đầu, nhíu mày hỏi.

Quách Hưng Hải lắc đầu: “Ông Đinh, ông mới chỉ nhìn thấy một thân phận của thần y Lâm, thật ra cậu ta không những là người nắm quyền của Dương Hoa ở Giang Thành, mà còn có một thân phận đáng kinh ngạc khác! Ông không thể đắc tội!”.

“Thân phận gì?”.

Đinh Chính Nghĩa sửng sốt.

“Long soái của Long Quốc!”.

Quách Hưng Hải nói.

Với vai trò sĩ quan huấn luyện của bộ đội đặc chủng, rõ ràng Quách Hưng Hải rất linh thông tin tức ở mặt này.

Nghe được lời đó, vẻ mặt Đinh Chính Nghĩa trắng bệch.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, là công ty gọi tới.

“Chuyện gì?”.

Đinh Chính Nghĩa cảm giác có gì đó không ổn, cẩn thận hỏi.

“Chủ tịch Đinh, vừa nhận được tin Dương Hoa đột nhiên dừng hợp tác với chúng ta!”.

“Không hợp tác thì không hợp tác, cùng lắm bỏ thị trường của Dương Hoa!”.

Đinh Chính Nghĩa nói.

“Chủ tịch Đinh, ngoài ra bên phòng cháy chữa cháy, đốc công, thị trường đều gọi tới công ty, nói rằng muốn điều tra công ty”.

“Phó chủ tịch cũng nhận được điện thoại, ông ấy bị cưỡng chế triệu tập đến đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra!”.

“Chủ tịch Đinh, có lẽ có ai đó đang chơi công ty chúng ta, chủ tịch phải mau về đây đi!”.

Hết tin này đến tin khác truyền vào tai Đinh Chính Nghĩa.

Lọt vào tai Đinh Chính Nghĩa, những chuyện này đều dự báo mối nguy hiểm và mối đe dọa to lớn.

Đinh Chính Nghĩa đứng sững tại chỗ như bị sét đánh, tim gần như sắp dừng đập.

Đây là hiệu suất và thế mạnh của long soái sao?

“Bố, xảy ra chuyện gì rồi?”.

Đinh Dương ở cạnh ngơ ngác hỏi.

Đinh Chính Nghĩa ngẩn người một lúc lâu mới run rẩy nói: “Dương à... Xem ra... phải mau chóng tổng hợp gia sản nhà chúng ta thôi...”.

“Làm gì ạ?”.

“Gửi!”.

Đinh Chính Nghĩa nói: “Gửi đến Hội Chữ thập đỏ, quyên góp hết! Quyên góp hết!”.

Đọc truyện chữ Full