Không phải Đinh Chính Nghĩa hào phóng, mà là ông ta biết tập đoàn Dương Hà một khi bị người ta điều tra sẽ liên lụy đến rất nhiều vấn đề.
Lúc đó không còn là vấn đề công ty có giữ được không, mà là ông ta còn có thể sống yên ổn được không.
Đinh Chính Nghĩa đánh Đinh Dương một trận, sau đó cấp tốc chạy về công ty, chuẩn bị chuyện quyên góp.
Bây giờ chỉ đành bấm bụng cống hết ra.
Chẳng mấy chốc, Mã Hải đã thông báo tình hình phía Dương Hà cho Lâm Chính.
Lâm Chính hài lòng cúp máy, sau đó xem biểu diễn trên sân khấu ở hội trường.
“Lần này anh đi vệ sinh lâu vậy, không có chuyện gì chứ?”.
Tô Nhu ngẩng đầu hỏi.
“Không có gì, anh gặp phải Đinh Dương, anh ta xin lỗi anh, đồng thời nói sau này sẽ không quấy rầy anh và em nữa!”.
Lâm Chính cười nói.
“Cái gì? Anh gặp phải Đinh Dương? Anh ta còn xin lỗi anh? Thật hay giả?”.
Tô Nhu kinh ngạc.
“Em không tin à? Vậy anh sẽ gọi anh ta đến, chắc anh ta chưa đi xa, em có thể hỏi trực tiếp, anh ta thật lòng hối lỗi đấy”.
“Ơ… Thôi khỏi”.
Tô Nhu lắc đầu, mặc dù cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng cũng không nhất thiết phải truy cứu tới cùng, giải quyết xong rắc rối là được.
Suốt buổi lễ kỉ niệm thành lập trường, Tô Nhu rất vui vẻ. Mặc dù xảy ra chuyện không vui bởi Đinh Dương, nhưng chung quy chuyện cũng đã qua rồi.
Màn đêm buông xuống, xem giờ thì cũng đã đến lúc ra về.
“Cô Triệu! Thầy Hồ! Cảm ơn thầy cô đã nhiệt tình quan tâm, chúng em phải về rồi”.
Tô Nhu cười nói với Triệu Phương đang đứng ở bên ngoài hội trường.
Lúc này, Triệu Phương và thầy Hồ vô cùng căng thẳng.
Dù sao người đứng bên cạnh Tô Nhu cũng là thần y Lâm ở Giang Thành danh tiếng lẫy lừng.
Triệu Phương khẽ run rẩy, nghĩ tới lúc trước mình quát mắng Lâm Chính thì lại không khỏi sợ hãi.
“Tiểu Nhu, sau này thường xuyên đến trường chơi nhé, cánh cổng nơi này luôn luôn mở rộng cho em”.
Triệu Phương cười gượng gạo, nói.
“Em cảm ơn cô!”.
“Tiểu Nhu à, em đã tìm được một người chồng tài giỏi đấy”.
Thầy Hồ cũng không nhịn được nói.
Tô Nhu sững sờ, hơi nghi hoặc nhìn Lâm Chính, không biết vì sao thầy Hồ lại đột nhiên khen Lâm Chính.
“Không còn sớm nữa, Tiểu Nhu, chúng ta về thôi”.
Lâm Chính cười nói.
“Vâng!”.
Tô Nhu gật đầu, chào tạm biệt thầy cô và Văn Tịnh xong thì lên xe về Giang Thành.
“Tiểu Nhu, anh phải đi một thời gian. Lạc Thiên lại có việc giao cho anh, anh phải đi ra ngoài công tác một thời gian”.
Trên xe, Lâm Chính nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, khẽ nói.
Tô Nhu ngẩn ra một lúc, có vẻ mất mát, nhỏ giọng nói: “Không biết vì sao hai năm nay anh cứ luôn lưu lạc bên ngoài. Em biết anh nỗ lực như vậy là muốn chứng minh bản thân với em, nhưng em thấy không cần thiết phải vậy. Lâm Chính, anh ưu tú hơn trước kia rất nhiều, anh đừng cảm thấy mình không xứng với em”.
“Anh vốn chưa từng nghĩ như vậy”, Lâm Chính bật cười: “Anh chỉ hi vọng cuộc sống sau này của chúng ta sẽ được yên ổn, trải qua tháng ngày bình yên”.
Tô Nhu không nói gì, im lặng trong chốc lát mới nở nụ cười: “Anh về sớm nhé”.
“Em yên tâm”.
Lâm Chính gật đầu.
Tô Nhu không về nhà mà là đến thẳng công ty.
Mặc dù Dương Hoa được một khoản tiền tài trợ lớn của Thương Minh, chuỗi tiền vốn không có vấn đề gì, nhưng vì sự sa sút trước kia, Quốc tế Duyệt Nhan cũng bị ảnh hưởng.
Nhiều việc trong công ty đang đợi Tô Nhu xử lý, cho nên từ lễ kỉ niệm trường trở về, Tô Nhu lại đắm chìm trong công việc bận rộn.
Lâm Chính thì vội vàng quay về học viện Huyền Y Phái, sắp xếp mọi chuyện trước, sau đó dự định xuất phát đến vực Diệt Vong.
Tính thời gian thì cũng đã đến lúc.