Ngu Sơn Thủy, Vương Nhất Thánh nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.
“Đúng, rời đi, chúng tôi mới đi không lâu thì dừng chân ở đây, mấy bàn phía bên kia cũng là người vừa rời đi như chúng tôi”.
Người đó cười chua chát.
“Sao lại như vậy? Cuộc thảo phạt Thiên Thần Điện còn chưa bắt đầu, sao các anh đã đi rồi?”.
Lâm Chính thắc mắc, hỏi.
“Lâm đại nhân, cậu có điều không biết, tôi tên là Trác Hổ, đệ tử của Hổ Tiếu Tông. Hổ Tiếu Tông chúng tôi cũng bị Thiên Thần Điện hãm hại, con trai chưởng môn chúng tôi bị người của Thiên Thần Điện bắt đi tế luyện. Lần này có nhiều thế tộc siêu bá chủ dẫn đầu công phạt Thiên Thần Điện, Hổ Tiếu Tông chúng tôi lập tức hưởng ứng. Chưởng môn đích thân dẫn ba nghìn người trên toàn tông xuất phát đến Ngũ Phương Băng Nguyên, định hợp sức cùng các cao thủ của Ngũ Phương Băng Nguyên tấn công Thiên Thần Điện, trả thù rửa hận”.
“Chỉ là…”.
“Chỉ là gì?”.
“Chỉ là nước ở trong đó quá sâu!”.
Trác Hổ thở dài: “Anh có điều không biết, liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên đã tập hợp mấy chục tông môn thế tộc. Người của Ngũ Phương Băng Nguyên chia người của các tông môn thế tộc này ra làm nhiều cấp bậc, đồng thời sắp xếp nhiệm vụ tấn công trong thời gian gần đây! Nhiệm vụ tấn công mà Hổ Tiếu Tông chúng tôi nhận được là xung phong!”.
“Xung phong? Vậy chẳng phải bắt các người làm bia đỡ đạn sao?”.
Vương Nhất Thánh không khỏi lên tiếng.
“Đúng, chính là lấy chúng tôi làm bia đỡ đạn!”.
Trác Hổ tức giận: “Không chỉ chúng tôi mà nhiều tông tộc có quy mô không lớn, thực lực không mạnh cũng bị bọn họ xếp vào nhóm xung phong. Còn cao thủ của những thế tộc bá chủ và Ngũ Phương Băng Nguyên ở lại phía sau áp trận, không có ý định ra tay! Thế thì làm sao chúng tôi cam tâm được?”.
“Xem ra các người rất trân trọng tính mạng của mình nhỉ”.
Ngu Sơn Thủy khẽ cười nói: “Đám người này tính toán hay thật, để người khác đi liều mạng trước, mình ở đằng sau bình chân như vại, đợi làm ngư ông đắc lợi. Theo tôi thấy, cuộc thảo phạt này cũng chỉ là trò cười mà thôi”.
“Thế tộc siêu bá chủ muốn chinh phạt Thiên Thần Điện chỉ là vì điện chủ Thiên Thần Điện Diệp Viêm nắm giữ truyền thừa của thần mộ chí tôn, bọn họ đỏ mắt mà thôi! Mục đích tấn công Thiên Thần Điện vốn không chính đáng, chủ yếu là vì lợi ích, cho nên có mấy ai thật sự bán mạng chứ?”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, không khỏi âm thầm thở dài.
Nếu vậy, có lẽ liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên sẽ không có kết quả gì mang tính thực chất.
“Chưởng môn rất tức giận, dẫn mọi người lần lượt rời đi, người của thế tộc khác cũng không muốn ở lại thêm nữa, đều quyết định rời đi”.
“Người của Ngũ Phương Băng Nguyên cam tâm để các người đi sao?”.
“Bọn họ không xem trọng chúng tôi, sao lại quan tâm chúng tôi đi hay ở? Dù sao ngày nào cũng có nhiều thế tộc đến với Ngũ Phương Băng Nguyên”.
Trác Hổ nói, nhìn Lâm Chính, không khỏi hỏi: “Lâm đại nhân, chẳng lẽ anh cũng muốn đến Ngũ Phương Băng Nguyên?”.
“Tôi vốn định đến đó, nhưng nghe anh nói, tôi cũng phải suy nghĩ lại”.
Lâm Chính nói.
“Đúng rồi, đi đến Ngũ Phương Băng Nguyên chi bằng đi tới Lôi Trạch Thiên Các. Dù gì Lôi Trạch Thiên Các cũng là ban tổ chức cuộc thi, bọn họ vô cùng công chính liêm minh. Chưởng môn và người của các thế tộc khác đều lên kế hoạch đến Lôi Trạch Thiên Các gia nhập liên minh, cùng thảo phạt Thiên Thần Điện!”.
Trác Hổ cười nói.
“Thế sao?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Trải qua chuyện lần trước, anh cũng không thấy người của Lôi Trạch Thiên Các tốt lành gì.
Người của thế tộc siêu bá chủ cũng chỉ xem trọng lợi ích mà thôi, chỉ khác là tầm nhìn có xa hay không.
“Đại nhân, vậy chúng ta có đến Ngũ Phương Băng Nguyên nữa không?”, Vương Nhất Thánh nhìn về phía Lâm Chính.
“Đi một chuyến đi, tôi phải đưa nhà họ Dục về”.
Lâm Chính đứng thẳng dậy, trả tiền, sau đó dẫn người rời đi.