TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3864 ÁI NHIỄM TỪ CHỐI NGAY.

Rời khỏi quán rượu, ba người lại đi hơn hai tiếng, cuối cùng cũng đến gần Ngũ Phương Băng Nguyên.

Lúc này, nhiệt độ xung quanh trở nên lạnh cóng.

Xung quanh tuyết trắng xóa, hoa tuyết bay lơ lửng, dường như đã đến vương quốc tuyết.

Sau khi ba người đi trên đống tuyết dày, trèo qua ngọn núi bàng bạc, tầm nhìn trở nên khoáng đạt hơn.

Ở phía sau núi lớn là một vùng băng nguyên rộng lớn.

Đáng kinh ngạc là trên băng nguyên có nhiều kiến trúc được xây bằng băng.

Cái nào cái nấy vô cùng đẹp mắt, giống như tuyệt tác của thiên nhiên.

“Ở đây là Ngũ Phương Băng Nguyên sao?”.

“Đẹp thật!”.

Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy kích động.

Lâm Chính nhìn ra xa xa, phát hiện trên băng nguyên đầy những người, xung quanh cũng có nhiều đội ngũ đến đóng quân ở băng nguyên.

“Các người là ai?”.

Đúng lúc đó, vài bóng người mặc áo trắng, khoác áo choàng trắng đi đến gần, bao vây ba người họ.

Một trong số những người đó tay cầm trường kiếm chĩa về phía Lâm Chính, quát hỏi.

“Chúng tôi đến tìm nhà họ Dục”.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lên tiếng trả lời.

“Tìm nhà họ Dục? Các người là người nhà họ Dục?”, người đó nhíu mày hỏi.

“Không phải, chúng tôi chỉ là bạn của người nhà họ Dục”.

“Thế à? Vậy được, các người vào đi!”.

Mắt người đó lóe lên tia sáng, đột nhiên thu kiếm lại, mỉm cười nói.

Lâm Chính nắm bắt được sự thay đổi nho nhỏ của người đó, nhưng không nghĩ nhiều, gật đầu, bước lên băng nguyên.

Một tường băng cao cao xuất hiện trong tầm mắt ba người, nhiều thủ vệ áo trắng đứng canh trên tường thành. Vài chiếc bàn đặt trước cửa thành, ai đi vào thành đều phải nán lại đó một lúc.

“Các người từ đâu đến?”.

Lúc Lâm Chính đến gần, người đứng trước bàn lấy giấy ra, dường như muốn ghi lại thông tin của họ.

Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều nhìn về phía Lâm Chính, không biết nên trả lời thế nào, dù gì bọn họ cũng là người ngoại vực.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Chúng tôi là người của Thanh Huyền Tông, đến tìm người nhà họ Dục!”.

“Tìm người?”.

Người đang cầm bút viết chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn ba người họ, khinh thường nói: “Đến với Ngũ Phương Băng Nguyên chỉ có một việc là gia nhập liên minh, cùng thảo phạt Thiên Thần Điện. Cậu đến đây tìm người cái gì? Muốn tìm thì cút ra ngoài mà tìm!”.

“Khốn nạn! Sao mày dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với đại nhân?”.

Vương Nhất Thánh nổi giận, đang định phát tiết, nhưng Lâm Chính ngăn lại.

Anh không muốn phí thêm thời gian.

“Nếu vậy, anh cứ coi như chúng tôi gia nhập đi”.

“Báo tên và thân phận, tôi sẽ đăng ký”.

Người đó lạnh lùng nói, tiếp tục viết.

Chẳng mấy chốc, thông tin đã được ghi xong, ba người đi vào trong thành.

Sau khi hỏi người qua đường, Lâm Chính nhanh chóng tìm được nơi đóng quân của người nhà họ Dục.

Nơi đó nằm ở một góc phía Tây Nam của thành băng.

Ở đây không có phòng ốc xây bằng gạch băng, chỉ dựng một số lều vải đơn giản.

Khi Lâm Chính lại gần thì chỉ nhìn thấy vài ba người nhà họ Dục, hơn nữa toàn là người già yếu, phụ nữ và trẻ em, không thấy bất cứ ai trong số lãnh đạo cấp cao của nhà họ Dục.

Lâm Chính nhíu mày, cảm giác không ổn lắm, đi thẳng tới.

“Đại nhân, cậu tìm ai?”.

Một bà lão lập tức đi tới chào đón, mỉm cười hỏi.

“Chào bà, tôi tìm cô Ái Nhiễm, cô ấy đang ở đâu?”.

Lâm Chính hỏi.

“Ái Nhiễm ấy à?”.

Bà lão kinh ngạc, sau đó cười gượng: “Ái Nhiễm không có ở đây, không phải nó được Phó đại nhân mời đi làm việc gì đó rồi sao?”.

“Phó đại nhân? Phó đại nhân nào?”.

Lâm Chính nghi hoặc hỏi.

“Cậu không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên phải không?”.

Bà lão lộ vẻ nghi hoặc.

“Tôi là Lâm Chính, bà có nghe tới tên tôi chưa?”.

“Lâm Chính? Chẳng lẽ cậu là… Lâm đại nhân ở ngoại vực đó sao?”.

Bà lão giật mình, đột nhiên rơi nước mắt, vội vàng nắm lấy tay Lâm Chính, nói: “Lâm đại nhân, cuối cùng cậu cũng đến!”.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Lâm Chính lập tức hỏi han.

“Lâm đại nhân, cầu xin cậu giúp nhà họ Dục chúng tôi! Nhà họ Dục chúng tôi nay đã vào miệng hổ, khó mà thoát thân!”.

Bà lão che mặt khóc lóc, tâm trạng kích động.

Lâm Chính mặt lạnh băng, yên lặng lắng nghe, cuối cùng cũng biết đầu đuôi sự việc.

Hóa ra ban đầu nhà họ Dục cũng được xếp vào trận doanh đỡ đạn giống với Hổ Tiếu Tông.

Dù sao thực lực của nhà họ Dục cũng không tính là mạnh.

Chuyện này Lâm Chính đã đoán trước được.

Nhưng không ngờ trong một lần tình cờ, con trai của Đại trưởng lão Ngũ Phương Băng Nguyên là Thiếu Băng Nguyên gặp gỡ Ái Nhiễm, vừa gặp đã yêu, cộng thêm thể chất đặc biệt của Ái Nhiễm, Thiếu Băng Nguyên bèn muốn cưới Ái Nhiễm làm vợ.

Ái Nhiễm từ chối ngay.

Thiếu Băng Nguyên bèn dùng các thủ đoạn chèn ép, buộc Ái Nhiễm phải nghe theo.

Ái Nhiễm và nhà họ Dục đều cố hết sức chống cự.

Theo nhà họ Dục, Ái Nhiễm là hoa đã có chủ, sao có thể bị Thiếu Băng Nguyên làm dơ bẩn?

Thế là Thiếu Băng Nguyên sử dụng thế lực trong tay không ngừng gây khó dễ cho nhà họ Dục. Không những điều nhà họ Dục đến tuyến đầu của trận doanh xung phong, mà thời gian này còn ép nhà họ Dục ngày đêm không nghỉ chế tạo vũ khí, luyện chế đan dược cho Ngũ Phương Băng Nguyên.

Ngoài người già yếu trong nhà họ Dục, hầu như tất cả mọi người đều phải làm việc suốt ngày đêm, không ai dám lười biếng.

Bởi vì nếu có người lười biếng phạm lỗi, Thiếu Băng Nguyên sẽ nhân cơ hội gây khó dễ, trừng trị nhà họ Dục.

“Còn có chuyện như vậy nữa sao?”.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng: “Người của Ngũ Phương Băng Nguyên quả nhiên không tốt lành gì”.

“Liên minh như vậy sao có thể đối phó với Thiên Thần Điện? Đại nhân, tôi thấy phải mau chóng đưa người nhà họ Dục rời khỏi đây!”, Vương Nhất Thánh nói.

Lâm Chính gật đầu, nói vời bà lão: “Bà có biết bây giờ bọn họ đang ở đâu không? Có dẫn tôi tới đó được không?”.

“Chuyện đó… Lâm đại nhân, không đi được đâu. Hay là cậu đợi ở đây, bọn họ làm việc xong sẽ quay lại”, bà lão nói.

Đúng lúc đó, một người của nhà họ Dục đột nhiên chạy vội đến, sốt ruột hô lên.

“Bà ơi, không hay rồi! Có chuyện rồi!”.

Đọc truyện chữ Full