Rắc rắc!
Âm thanh lanh lảnh phát ra.
Tiếp theo là tiếng thở hổn hển vang lên từ bên trong phòng bệnh.
“Sao rồi? Bình Triều, có sao không?”
Lâm Chính buông tay ra, nhẹ giọng hỏi.
“À, thoải mái hơn nhiều rồi... A Chính, anh đúng thật là thần y!”
Lương Bình Triều đang nằm trên giường bệnh vẫy vẫy tay, vẻ mặt đầy vui vẻ nói.
“Bình Triều! Phải gọi là thần y Lâm! Đừng vô lễ!”
Lương Quản Trạch đang ở bên cạnh giường bệnh quát khẽ.
“Anh Trạch, không sao đâu! Dù sao thì chúng ta cũng là anh em mà!”
Lâm Chính cười nhẹ nói.
“Sao mà như vậy được chứ, bây giờ em đã khác rồi!”
Lương Quản Trạch nghiêm túc nói.
“Anh, anh cổ hủ quá hà! A Chính không quan tâm thì anh lăn tăn cái gì chứ?”
Lương Bình Triều mỉm cười sau đó nói với Lâm Chính: “A Chính, tôi nghe nói gần đây anh rất giỏi, làm được mấy chuyện lớn, hình như anh còn tham gia tấn công ngọn núi nào đó nữa đúng không? Anh đang giúp đỡ chính phủ quét sạch thổ phỉ hả? Có nguy hiểm không?”
“Tạm ổn!”
Lâm Chính mỉm cười.
“Phải gọi là thần y Lâm!”
Lương Quản Trạch lại nhắc nhở.
“Tạm ổn hả? Ôi, tôi cũng muốn mở rộng tầm mắt, nhưng phải nói rằng A Chính, anh đến thật đúng lúc, võ công của anh hẳn là rất tốt, nếu lần này tiếp tục đánh nhau với nhà họ Hàn thì nhất định nhà họ Lương chúng ta sẽ không thua!”
Lương Bình Triều ngốc nghếch cười nói.
“Vũ lực không phải là một trong những cách để giải quyết vấn đề”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Đã nói là phải gọi thần y Lâm!”
Lương Quản Trạch hơi uể oải.
“Anh!”
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đầy ra, sau đó nhìn thấy Lương Huyền Mi mang vẻ mặt đầy lo lắng chạy vào.
“Có chuyện gì thế?”
Lâm Chính cau mày.
“Bác cả, ông ấy... vào phòng điều trị đặc biệt ICU rồi...”
Giọng nói của Lương Huyền Mi run run, hai mắt mở to.
“Cái gì?”
Vẻ mặt của Lâm Chính chợt thay đổi, ngay lập tức lao ra khỏi phòng bệnh.
Trước cửa phòng ICU có rất nhiều người nhà họ Lương đang đứng ở đó.
Lương Khánh Tùng và Lương Vệ Quốc cũng đã đến.
Hai người đang rầu rĩ, còn nhóm người cốt cán của nhà họ Lương đang ở cuối hành lang thảo luận gì đó, mùi thuốc lá thoang thoảng đâu đây.
“Trong bệnh viện cấm hút thuốc”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Lâm Chính?”
“Trời ơi, Lâm Chính tới thật này!”
“Lâm Chính, anh tới thật đúng lúc!”
Người nhà họ Lương giống như nhìn thấy được cứu tinh, rối rít bao quanh anh.
“Cậu Lâm?”
Lương Khánh Tùng vui mừng vội vàng chạy tới: “Không ngờ lúc nhà họ Lương gặp nạn, cậu lại xuất hiện, cậu đúng là cứu tinh của nhà họ Lương!”
“Ông à, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Chính hỏi.
“Còn chuyện gì nữa chứ? Còn không phải là do anh cả cố chấp muốn tự mình đi tới nhà họ Hàn giải quyết chuyện kia à! Kết quả Hàn Lạc nhà họ Hàn không hề biết điều, không chỉ đánh Lương Dự chấn động não mà còn ném anh cả và A Dự ra khỏi cổng nữa, anh cả tức đến mức hộc máu, hiện giờ đang nằm liệt giường không dậy nổi, haizz...”
Lương vệ Quốc lắc đầu liên tục, khuôn mặt già nua đầy vẻ bất lực.
“Bọn họ đi đến nhà họ Hàn sao?”
Lâm Chính khá bất ngờ.
“Đi rồi đấy, người nhà họ Hàn nói rằng muốn nhà chúng ta giao ra những người đã tham gia cuộc ẩu đả đó trong vòng một ngày, còn phải quỳ gối trước cửa nhà họ Hàn để xin lỗi, còn nói là muốn...”
“Muốn cái gì?”
“Nói rằng muốn cậu quỳ gối cùng bọn họ, cậu phải là người dẫn đầu quỳ gối...”
“Vậy sao?”
Lâm Chính nhíu mày.
“Lâm Chính, tối biết cậu ở Giang Thành lên như diều gặp gió, nên tôi với Khánh Tùng mới bàn bạc, cảm thấy... nên nhịn để mọi chuyện lắng xuống thì hơn...”
Lương Vệ Quốc nhỏ giọng nói.
“Hả? Ông muốn như thế nào?”
“Lâm Chính quay đầu lại nhìn ông ta.
“Cậu đừng hiểu nhầm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bắt cậu quỳ, lần này cậu đã đứng ra vì nhà họ Lương bọn tôi rồi, chúng tôi sẽ không làm những chuyện như lấy oán báo ơn khiến cậu chịu nhục đâu!”
“Bọn tôi định để cậu trở về Giang Thành trước sau đó... Mấy ông lão này sẽ đi quỳ xuống xin lỗi, bọn tôi cũng sắp xuống lỗ rồi thì cần gì mặt mũi nữa, dù sao đối phương cũng là thống soái cấp Thiên, tuyệt đối không thể đắc tội được...”
Hai ông lão cười khổ nói.
“Bố, bác hai, chuyện này sao có thể chứ? Có quỳ thì cũng là bọn con quỳ! Sao có thể để hai người chịu nhục được?”
“Đừng nói nhảm nữa, các người ở lại chỗ này chăm sóc người bị thương là được rồi! Để tôi với bác hai đi giải quyết!”
“Nhưng... Con không đồng ý!”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không đồng ý! Nếu như vậy thì cả đời này nhà họ Lương chúng ta đừng hòng có thể ngẩng mặt lên trước người khác nữa”.
“Chúng tôi thà chết đứng còn hơn là quỳ xuống đó!”
Những người đàn ông chính trực của nhà họ Lương lần lượt hét lên.
“Mấy người... không dạy được! Không dạy được rồi!”
“Người đó là thống soái cấp Thiên, sao các người đấu lại đây?”
Hai ông cụ tức đến mức râu bay trợn mắt, đấm ngực giậm chân.
Nghe thấy thế Lâm Chính lạnh lùng nói: “Hai người không cần phải bi quan như thế đâu, thống soái cấp Thiên thì sao chứ? Ở trước pháp luật mọi người đều bình đẳng!”
“Cậu Lâm, cậu không hiểu, chuyện này... Chỉ có thể như vậy thôi...”
“Tôi cho rằng không cần cực đoan như thế thì tốt hơn, mấy người đều đại diện cho nhà họ Lương, mấy người quỳ hay họ quỳ thì có khác nhau chỗ nào đâu!”
Lâm Chính cười khẽ: “Chi bằng để tôi đi nói chuyện với vị thống soái cấp Thiên này! Vừa hay lúc trước tôi có làm một vài việc, phía chính phủ đã cho tôi một chức danh ảo ở trong quân đội, tôi nghĩ rằng mình có thể nói vài lời với vị thống soái này”.
“Chức danh ảo ư? Chức vụ gì cơ?”
Mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
“Chức vụ đó cũng không cao lắm, nó được tạm thời thêm vào thôi, vốn dĩ trước kia không có”.
Mọi người nghe thấy thế đều cảm thấy thất vọng.