Trong lòng Lương Hồng Anh ngũ vị tạp trần.
Trần Vũ Kì trước mặt là bạn cùng phòng của cô ta hồi đại học, sau khi cô ta thành lập công ty Quốc tế Hồng Trang vẫn luôn giúp đỡ cô ta, có thể nói công ty Quốc tế Hồng Trang không chỉ là tâm huyết của Lương Hồng Anh, mà cũng là tâm huyết của Trần Vũ Kì.
Bọn họ đều là những người có ước mơ.
Bọn họ không quan tâm sự được mất nhất thời.
Như Trần Vũ Kì, cô ta không quan tâm thời gian này công ty tổn thất bao nhiêu, nhưng cô ta không thể bỏ mặc công ty sụp đổ.
Lương Hồng Anh chiêu mộ Kỹ thuật Thang Thành vào thì rõ ràng công ty Quốc tế Hồng Trang không thể cầm cự qua được năm nay.
Cuối cùng chỉ có hai kết quả.
Hoặc là do thiếu vốn dẫn đến phá sản.
Hoặc là bị Kỹ thuật Thang Thành thôn tính.
Dù là kết quả nào, thì cũng có nghĩa là ước mơ của Trần Vũ Kì đã tan vỡ.
Cô ta đau khổ nhìn Lương Hồng Anh, nước mắt kiềm chế đã lâu không nhịn được nữa, lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn.
"Mình xin lỗi, Vũ Kì..."
Lương Hồng Anh cụp mắt xuống, khàn giọng nói.
Trần Vũ Kì không nói gì, lau nước mắt rồi lại ngồi xuống.
"Hồng Anh, cô không sao chứ?".
Đúng lúc này, không biết Lâm Chính đã xuất hiện ở cửa từ khi nào, nhìn dấu tay trên gò má Lương Hồng Anh, không khỏi nhíu mày.
"Tôi không sao..."
Lương Hồng Anh không cảm thấy bất ngờ, cụp mắt nói.
"Cậu là ai? Đây là cuộc họp riêng của chúng tôi, nếu cậu không phải người của công ty chúng tôi thì mời đi cho".
Mai Vịnh Thánh đẩy kính lên, bình thản nói.
Không biết tại sao, ông ta cảm thấy người này có chút quen thuộc.
"Tôi cũng coi như em trai của Lương Hồng Anh, tôi muốn hỏi xem chị tôi có chuyện gì, bị ai bắt nạt sao?".
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Lâm Chính, không liên quan đến anh, là do tôi làm công ty ra nông nỗi này, không trách ai được".
Lương Hồng Anh vội khuyên nhủ.
"Không sao, tôi sẽ giúp cô vượt qua khó khăn, công ty cô sẽ không sao đâu".
Lâm Chính an ủi.
Anh vừa dứt lời, Mai Vịnh Thánh liền phì cười.
"Này cậu, cậu nghĩ mình là ai vậy? Cậu nghĩ mình có năng lực ảnh hưởng đến công ty Quốc tế Hồng Trang sao? Tốt xấu gì công ty Quốc tế Hồng Trang cũng là một công ty đã niêm yết, giá trị hơn một tỉ tệ, cậu nghĩ một câu nói của cậu là có thể thay đổi cục diện sao? Nực cười!".
"Chủ tịch Mai, đừng coi thường người này, nếu tôi đoán không nhầm, thì cậu là thần y Lâm Giang Thành đúng không?".
Chị Tang Ni nhìn chằm chằm Lâm Chính, bình thản nói.
Cô ta vừa dứt lời, phòng họp lập tức sôi trào.
Trần Vũ Kì ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Lương Hồng Anh biết Trần Vũ Kì là fan cuồng của thần y Lâm Giang Thành, cực kì hâm mộ thần y Lâm, trong nhà còn treo không ít poster của thần y Lâm, thậm chí hình nền điện thoại cũng để ảnh thần y Lâm.
Vừa nãy cô ta cứ cúi gằm mặt, không nhìn về phía này.
Nghe thấy lời chị Tang Ni nói, cô ta mới ngẩng mặt lên, nhìn rõ người mới đến, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Cô ta từng nghe nói hình như thần y Lâm có mối quan hệ với nhà họ Lương.
Nhưng không ngờ thần y Lâm và Lương Hồng Anh lại có quan hệ chị em nuôi.
Nhưng hôm nay, Trần Vũ Kì không có tâm trạng quan tâm đến người mà cô ta vẫn ngày nhớ đêm mong.
Ước mơ của cô ta đã vỡ vụn, trong lòng trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa.
"Ồ! Thần y Lâm Giang Thành à? Tôi còn tưởng là ai! Thất lễ, thất lễ!".
Mai Vịnh Thánh mỉm cười, không cảm thấy bất ngờ.
Thực ra ông ta cũng đã đoán được thân phận của người mới đến.
Nhưng ông ta không quan tâm.
"Chỉ tiếc dù là thần y Lâm Giang Thành thì sao chứ? Đây là Yên Kinh chứ không phải Giang Thành! Ở Giang Thành thần y Lâm cậu có tầm ảnh hưởng rất lớn, nhưng ở Yên Kinh, hừ, không đáng nhắc tới!".
Mai Vịnh Thánh lắc đầu.
"Ông chắc chứ?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Thần y Lâm, đừng trách tôi không nể mặt cậu. Cậu không phải người của công ty chúng tôi, bây giờ tôi cho cậu cơ hội, nếu cậu rời khỏi đây ngay thì còn rời khỏi công ty có thể diện, nếu vẫn còn ở lại đây, thì tôi đành gọi bảo vệ ném cậu ra ngoài vậy".
Mai Vịnh Thánh khẽ cười nói.
Nếu thần y Lâm có liên quan đến Lương Hồng Anh, thì trong mắt ông ta cũng là kẻ địch của Kỹ thuật Thang Thành.
Ông ta không cần phải nể mặt.
"Lâm Chính, anh đi đi".
Lương Hồng Anh ngoảnh sang, khàn giọng nói.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn cô ta, rồi lại nhìn Mai Vịnh Thánh, sau đó lắc đầu nói: "Tôi sợ tôi đi rồi ông sẽ phải hối hận".
"Hối hận? Cậu Lâm, trong từ điển của tôi chưa bao giờ có hai từ hối hận".
Mai Vịnh Thánh nheo mắt cười khẩy.
"Được, tôi xuống trước đây, tôi chờ ở tầng một".
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Không cần đợi tôi đâu, anh đến bệnh viện trước đi, chờ tôi giải quyết xong chuyện này sẽ đến tìm anh", Lương Hồng Anh nhỏ giọng đáp.
"Hồng Anh, cô nhầm rồi, tôi không chờ cô, tôi chờ ông ta".
Lâm Chính chỉ tay vào Mai Vịnh Thánh ở bên kia.
Mọi người đều ngớ ra.
Lương Hồng Anh cũng ngạc nhiên.
"Cậu chắc chắn không chỉ nhầm người đấy chứ?", Mai Vịnh Thánh mỉm cười nói.
"Đương nhiên, gọi cả ông chủ Thang Gia Tuấn của ông tới nữa".
Lâm Chính bình thản nói, sau đó xoay người rời đi.
"Đầu óc của thần y Lâm này không có vấn đề gì đấy chứ?".
"Cậu ta đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?".
"Quả thực trăm nghe không bằng một thấy, đúng là quái nhân".
Mọi người trong phòng họp xì xào.
Mai Vịnh Thánh lắc đầu, chẳng buồn quan tâm đến Lâm Chính.
Theo ông ta thấy, cho dù Dương Hoa nhúng tay vào cũng không cứu được Lương Hồng Anh.
Ông ta nhìn về phía Lương Hồng Anh với ánh mắt chế giễu, bây giờ để xem người nắm quyền tiền nhiệm của công ty Quốc tế Hồng Trang này thu dọn tàn cuộc thế nào.
Nhưng đúng lúc này.
Rầm!
Cửa phòng họp bất ngờ bị đẩy ra, sau đó một đám người ùa vào.
"Long soái đâu rồi? Ai có thể nói cho tôi biết long soái ở đâu không?".
Một giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị vang lên.