Lúc này bọn họ mới sực tỉnh.
Hóa ra Ngạo Hàn Mai yêu cầu Hạo Thiên tổ chức hội nghị lần này không phải để bọn họ giúp cô ta chữa trị Hàn Giang Cô Huyết, mà là mượn tay Hạo Thiên kéo những lãnh tụ thế tộc siêu bá chủ vào, ép bọn họ gia nhập thế gia Ngạo Tuyết.
Ngạo Hàn Mai mắc bệnh không thể cứu chữa.
Cô ta không còn nhiều thời gian, sao còn sợ chết?
Vậy nên cô ta vốn dĩ không sợ đắc tội với các lãnh tụ này, cũng không sợ bọn họ uy hiếp.
Ngược lại, nếu những lãnh tụ này dám động vào cô ta, người của thế gia Ngạo Tuyết sẽ có cớ để ra tay với những thế tộc siêu bá chủ này.
So với thế gia Ngạo Tuyết giống như ngọn núi khổng lồ ấy, thế tộc siêu bá chủ sau lưng những người này thực sự quá mỏng manh.
Nhất thời bọn họ đều câm lặng, không biết phải làm sao.
“Cô Ngạo, thế thì phải chăng Lôi Trạch Thiên Các cũng phải gia nhập thế gia Ngạo Tuyết của cô?”.
Lúc này, Hạo Thiên chậm rãi lên tiếng, giọng nói bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn.
“Hạo Thiên đại nhân đừng lo, thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó, nhưng chúng ta có thể kết thành đồng minh, hỗ trợ lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau”.
Ngạo Hàn Mai nói.
“Kết thành đồng minh? Đó là khởi nguồn của việc sáp nhập!”.
Hạo Thiên lắc đầu.
“Chúng tôi không có ý đó, nếu Hạo Thiên đại nhân không tin, tôi cũng không có cách gì khác”.
Dường như Ngạo Hàn Mai không muốn giải thích, bình thản nói một câu, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, đợi kết quả của mọi người.
Không ai ngờ thế gia Ngạo Tuyết lại có dã tâm lớn như vậy.
“Đúng là khinh người quá đáng!”.
“Thế này không phải bắt chúng ta phải phục tùng hay sao?”.
“Nếu thế gia Ngạo Tuyết làm như vậy, sao chúng ta không tự kết thành đồng minh? Nếu các thế tộc chúng ta liên hợp lại thì cần gì phải sợ thế gia Ngạo Tuyết?”.
“Nói phải!”.
Các lãnh tụ đồng loạt đưa ra ý kiến, lạnh lùng nhìn Ngạo Hàn Mai, dường như có ý liên minh.
Nhưng Ngạo Hàn Mai rõ ràng đã có kế sách ứng phó.
"Nếu các vị cảm thấy các vị liên thủ có thể chống lại thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi thì các vị có thể liên thủ! Chúng tôi có thể chờ xem, các vị liên thủ với nhau có đối kháng được với chúng tôi không! Đương nhiên, nếu liên minh các người trở thành kẻ địch của thế gia Ngạo Tuyết thì khi đối đãi với kẻ địch, chúng tôi sẽ có thủ đoạn của chúng tôi, các người nhất định không muốn biết đâu”.
“Cô…”.
Mọi người vô cùng tức giận, nhưng lại không biết phải làm sao.
Thế gia Ngạo Tuyết ở vùng đất cực hàn, dù mọi người có kết thành đồng minh cũng khó mà tấn công bọn họ.
Ở nơi khí hậu lạnh lẽo đó, bọn họ không quen tác chiến, sức chiến đấu tất nhiên sẽ giảm đi. Do đó, thế gia Ngạo Tuyết không sợ những người này liên thủ tấn công thế gia Ngạo Tuyết.
Ngược lại, thế gia Ngạo Tuyết có thể phái người tấn công bọn họ bất cứ lúc nào.
Cứ kéo dài thì bọn họ chỉ có thể bị động chịu đòn!
Lần này người của Lôi Trạch Thiên Các đều ý thức được mình đã bị thế gia Ngạo Tuyết lợi dụng.
“Đại nhân, bọn họ thật quá đáng! Xin cho phép tôi giải quyết bọn họ rồi hãy hỏi thái độ của thế gia Ngạo Tuyết!”.
Lôi Hổ không nhịn được, âm thầm nghiến răng, đến gần Hạo Thiên nói.
“Nếu làm như vậy thì chẳng phải sẽ mất phép lịch sự của Lôi Trạch Thiên Các chúng ta? Huống hồ, thế gia Ngạo Tuyết có lẽ cũng chẳng quan tâm đến Ngạo Hàn Mai này!”, Hạo Thiên lắc đầu, lạnh lùng nói.
“Không quan tâm? Đại nhân có ý gì?”, Lôi Hổ ngạc nhiên hỏi.
“Có lẽ thế gia Ngạo Tuyết phái Ngạo Hàn Mai đến để chuyển lời, vốn không không ôm hi vọng chữa được bệnh lạ của Ngạo Hàn Mai mà chỉ muốn xem thái độ của các gia tộc này, xem phản ứng của Lôi Trạch Thiên Các chúng ta. Nếu những gia tộc này khuất phục, tiếp theo sẽ là Lôi Trạch Thiên Các”.
“Chúng ta mặc kệ bọn họ thì sao? Lẽ nào bọn họ thật sự dám ra tay với Lôi Trạch Thiên Các chúng ta?”.
Lôi Hổ hỏi.
“Có gì mà không dám? Tôi nghe nói thế gia Ngạo Tuyết đã xuất hiện kỳ tài vô song, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, thế gia Ngạo Tuyết nay đã khác xưa!”.
“Kỳ tài vô song? Sao… Sao trước đây chưa từng nghe nói tới?”.
“Chuyện này sao có thể khoe ra khắp nơi? Huống hồ thế gia Ngạo Tuyết ở vùng cực hàn, người ngoài như chúng ta có thể biết được bao nhiêu về bọn họ?”.
Hạo Thiên nói, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Chuyện đến nước này rồi chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, xem thế gia Ngạo Tuyết tính thế nào.
Lôi Hổ nghiến răng gần như sắp nát ra, nhưng cũng không còn cách nào.
“Chuyện lớn như vậy tôi biết các vị khó mà quyết định trong thời gian ngắn, cho nên tôi sẽ cho các vị ba ngày. Ba ngày này, tôi sẽ ở lại Lôi Trạch Thiên Các, các vị suy nghĩ xong thì mau chóng trả lời chúng tôi. Những ai đồng ý gia nhập liên minh, thế gia Ngạo Tuyết sẵn sàng cho người đó vinh hoa phú quý không đếm xuể. Những ai không đồng ý gia nhập liên minh thì hãy chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón đòn cảnh cáo của thế gia Ngạo Tuyết”.
Ngạo Hàn Mai đưa tay gõ lên mặt bàn theo nhịp, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Chuyện thế này sao bọn họ có thể lựa chọn?
Vốn dĩ là chủ của một liên minh, lãnh tụ của thế tộc siêu bá chủ, nếu như khuất phục thì sẽ thành tay sai của người khác.
Ai sẽ đồng ý chứ?
Nhưng không đồng ý thì e là đàn em cũng không làm được…
Ai nấy đều có vẻ mặt thâm trầm lạnh lẽo, không nói lời nào.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Cô Ngạo, chờ đã”.