Nhờ sự giúp đỡ của Tống Kinh và Dương Hoa, hiện giờ Tô Dư có thể xem là ngôi sao hạng nhất của Long Quốc, nhận được sự công nhận của toàn bộ giới doanh nghiệp.
Bản thân Tô Dư cũng rất cố gắng, ngày đêm học tập và rèn luyện hành động của bản thân mình, cố gắng bảo người đại diện ít nhận những thứ lừa đảo không có ý nghĩa, cũng chỉ nhận những loại như công ích.
Cho nên từ khi ra mắt đến nay, danh tiếng ở trong nước của Tô Dư vẫn rất tốt.
Cho đến khi Lâm Chính đi vào phòng làm việc của Tô Dư, bên ngoài đã chất đầy hoa tươi và lễ vật do người hâm mộ tặng, thư từ cũng đã xếp thành một chồng.
Đối với những người trong phòng làm việc, chuyện này đã bình thường như ăn cơm.
“Xin lỗi anh, phòng làm việc không cho phép người ngoài vào”.
Một nhân viên công tác vội vàng ngăn chặn Lâm Chính đang muốn vào bên trong lại.
“Tôi đến tìm người”, Lâm Chính giải thích.
“Thật sự xin lỗi, người nào đến đây cũng nói là muốn tìm người cả!”
Đối phương ghét bỏ nói.
“Tôi tên là Lâm Chính, là em rể của Tô Dư! Tôi đến để tìm Tô Dư và vợ tôi Tô Nhu”.
Lâm Chính nói.
“Lâm Chính à? Ôi, anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu người mạo danh là Lâm Chính – em rể của Tô Dư nhà chúng tôi đến đây để lừa ký tên, lừa chụp ảnh không? Ra ngoài, ra ngoài! Tôi không có sức lực đứng đây dông dài với anh!”
Nhân viên công tác kia mất kiên nhẫn la lên, cậu ta muốn đẩy Lâm Chính ra.
Nhưng đúng lúc đó, dường như Tô Nhu nghe được tiếng động ngoài cửa, cô chạy nhanh qua.
“Lâm Chính à?”
Tô Nhu hô lên.
“Tiểu Nhu!”
Lâm Chính vẫy vẫy tay.
Nhân viên công tác bên cạnh ngơ ngác: “Cô Tô Nhu, người này thật sự là… là chồng của cô sao?”
“Anh ấy cũng là em rể của Tiểu Dư!”
Vẻ mặt Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Ơ… vô cùng xin lỗi anh Lâm, là tôi sơ suất, xin anh thứ lỗi”.
Nhân viên công tác đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng cúi đầu giải thích.
“Không sao đâu”.
Lâm Chính vung tay.
Nhân viên công tác cũng có chỗ khó riêng.
Với một ngôi sao đang nổi như Tô Dư, mỗi ngày sẽ có rất nhiều người hâm mộ đến làm phiền, một hai lần còn ổn, chứ thời gian dài quá đương nhiên sẽ rất phiền phức.
“Tiểu Dư đâu rồi?”
Lâm Chính hỏi.
“Tiểu Dư đi nghe thông báo rồi”. Tô Nhu nói.
“Vậy sao em lại chạy đến đây?”
“Ôi…”
Tô Nhu than thở, cô đang muốn giải thích.
Bỗng một cô gái mặc váy thắt eo màu đen, trang điểm tinh tế đi tới.
“Cô Tô Nhu, người này chính là Lâm Chính – chồng của cô sao? Sao trông lại bình thường như thế chứ?”
Cô gái cao thấp đánh giá Lâm Chính, che miệng bật cười.
“Cô Thích! Xin chú ý lời nói của cô!”
Tô Nhu hơi tức giận.
“Tôi chỉ nói thật thôi, cô Tô, cô cũng được coi là người đẹp tuyệt sắc của Giang Thành, ngoại hình xinh đẹp như vậy, sao có thể sánh đôi với người đàn ông bình thường như thế này? Đáng tiếc quá đi! Câu này nói thể nào nhỉ? Hoa nhài cắm bãi phân trâu?”
Thích Uyển Vũ không hề để ý đến sự giận dữ của Tô Nhu, vẫn tiếp tục trêu chọc.
“Cô…”
Tô Nhu tức giận đến không đáp trả được.
Lâm Chính chỉ tò mò hỏi: “Tiểu Nhu, cô gái này là ai thế?”
“Đây là cô Thích Uyển Vũ, ông nội của cô ấy là đạo diễn nổi tiếng trong và ngoài nước – Thích Tư Mưu! Nắm giữ một chân trong giới giải trí, cho dù là Tống Kinh gặp cô ấy cũng phải khách sáo”.
Tô Nhu nhỏ giọng nói.
“Vậy sao? Cô ấy chạy tới đây làm gì?”
Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Nói là đến tìm em”.
“Tìm em? Không phải tìm Tiểu Dư sao?”
“Hình như là đạo diễn Thích Tư Mưu tổ chức một buổi tiệc, muốn công bố một bộ phim điện ảnh hợp tác giữa nước ta và nước ngoài, Tống Kinh giúp Tiểu Dư giới thiệu để diễn bộ điện ảnh này, mọi người phải đến gặp mặt, nhưng cô Thích đây cứ muốn em phải đến, em cũng không biết cô ấy có ý gì!”
Vẻ mặt Tô Nhu bất lực.
Thật ra là cô được người đại diện gọi đến đây, nói có một nhân vật lớn muốn gặp cô.
Tô Nhu còn tưởng là Tô Dư giới thiệu khách hàng lớn gì đó cho cô quen biết, cô chưa từng nghĩ đến sẽ dựng phải một người cứ dây dưa không dứt.
“Chỉ là một buổi tiệc, em không muốn đi thì không đi thôi”.
Lâm Chính cười nói.
Thích Uyển Vũ vừa nghe thấy vậy, trừng mắt nhìn: “Đồ nhà quê! Anh thì biết cái gì? Anh cho rằng đây là buổi tiệc bình thường sao? Tôi nói cho anh biết, buổi tiệc này không chỉ có sự góp mặt của những ngôi sao đang nổi mà còn có vô số nhân vật lớn siêu cấp từ nước ngoài đến! Biết bao nhiêu người nghĩ cách muốn đến đó, anh muốn tham gia sao? Sợ là có cầu ông lạy bà cũng không được đâu”.
“Vậy sao? Nhưng tôi không thèm!”
Lâm Chính mỉm cười.
“Anh không thèm là chuyện của anh, tôi cũng không định cho anh tham gia, tôi muốn bảo vợ của anh đi với tôi!”
Thích Uyển Vũ cười nhạt.
“Sao lại muốn vợ của tôi đi cùng?”
“Không liên quan đến anh!”
“Đây… cô Thích, tôi thật sự không có hứng thú với loại tiệc này, cho nên…”
“Cô Tô, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời tôi đi, tôi đâu có ăn thịt cô, nếu cô không đi, chỉ sợ em gái Tô Dư của cô sẽ…”
Thích Uyển Vũ nói chưa hết lời, nhưng vẻ mặt sâu xa này đã thể hiện hết tất cả.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch.
“Cô đang uy hiếp chúng tôi sao?”
Đôi mắt Lâm Chính nghiêm trọng, ánh mắt ngập tràn sự lạnh lẽo.
Thích Uyển Vũ run lên, cô ta cảm thấy xương sống ớn lạnh, lùi về phía sau mấy bước, định thần lại, ưỡn ngực nói: “Được lắm, tôi đang uy hiếp các người, thì thế nào? Tôi nói cho anh biết! Ông nội tôi là Thích Tư Mưu! Ông ấy chỉ nói một câu là có thể khiến sự nghiệp của Tô Dư tan thành mây khói, anh có tin không?”