*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hay là em rời khỏi đây trước nhé!” “Em cứ ở đây, đừng đi đâu cả.” Cảnh Triệt lạnh nhạt nói. “...” Làm vậy có ổn không? Quý Quân Tuyết ngỡ ngàng nhìn cảnh Triệt “Người khác không thể gặp em à, hay em là quỷ, cần trốn đi? Người vợ xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng chứ!” Cảnh Triệt nhướng mày. “Anh mới là người vợ xấu xí.” Quý Quân Tuyết mím môi, biết Cảnh Triệt đứng về phía cậu, không muốn cậu trốn trốn tránh tránh, cứ như là không thể xuất hiện trước mặt người khác vậy. Trong lòng tràn đầy cảm động, nhưng cậu lo lát nữa gặp chủ tịch sẽ lại xấu hổ. Cảnh Đức Chính và Cung Tư Vũ đi ra từ thang máy, đi qua khu thư ký, tất cả thư ký, trợ lý đều đứng lên chào hỏi. Cảnh Đức3Chính khẽ gật đầu xem như đáp lại, vỗ nhẹ tay Cung Tư Vũ đang đặt trên khuỷu tay mình, ý bảo cô ta yên tâm. Thấy thế, thư ký nhạy cảm nhanh nhẹn khẩn trương vòng qua đến phía trước Cảnh Đức Chính, đến cửa văn phòng tổng tài trước một bước, gõ cửa và gọi vào trong: “Cảnh tổng, chủ tịch đến ạ!” “Ừ!” Trong văn phòng, Cảnh Triệt lạnh nhạt lên tiếng, lúc này thư ký mới cung kính đẩy cửa ra, mời Cảnh Đức Chính đi vào Cảnh Đức Chính vừa vào văn phòng thì nhìn thấy cảnh Triệt đang bận rộn trước bàn làm việc, giao tài liệu cho thanh niên bên cạnh. “Em kiểm tra đối chiếu tài liệu này đi, có điểm nào bất thường thì khoanh lại.” Nói xong, Cảnh Triệt rút từ ống đựng bút ra0một chiếc bút đỏ và đưa cho cậu Quý Quân Tuyết nhận lấy bút, ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh và bắt đầu làm. Cảnh Triệt dặn dò công việc xong mới ngẩng đầu nhìn cảnh Đức Chính ở cửa và gọi nhỏ một tiếng: “Cha!” “...”Quý Quân Tuyết đã sớm phát hiện Cảnh Đức Chính vào phòng, Cảnh Triệt không nói lời nào, cậu cũng ngượng ngùng mở miệng, chậm rãi đứng lên, gật đầu gọi một tiếng: “Chủ tịch!” Chỉ trong nháy mắt nhìn thấy Quý Quân Tuyết, hai mắt Cảnh Đức Chính hơi hơi nheo lại, lạnh lùng, đầy thâm ý Ông ta lạnh lùng bước từng bước vào văn phòng. Mỗi một bước đi của ông ta dường như đang gõ vào ngực Quý Quân Tuyết vậy, càng khiến cả người Quý Quân Tuyết khẩn trương cứng ngắc Cung Tư Vũ bên cạnh5Cảnh Đức Chính vẫn mỉm cười như có như không Cảnh Đức Chính đi đến trước bàn làm việc của Cảnh Triệt rồi dừng lại, tầm mắt lạnh lùng như máy quét mà quan sát Quý Quân Tuyết từ trên xuống dưới một phen. Sau đó, tầm mắt ông ta trở lại trên người Cảnh Triệt, biết rõ nhưng vẫn hỏi. “Cậu ta chính là cậu bé đó?” “Đúng vậy, thưa cha!” Cảnh Triệt không hề giấu giếm, quang minh chính đại thừa nhận Cảnh Đức Chính lạnh lùng liếc Quý Quân Tuyết một cái, tức giận mắng: “Theo cha được biết công ty chúng ta cho dù thông báo tuyển dụng thực tập sinh nhưng cũng phải từ dưới làm lên, cậu ta chỉ mới là một sinh viên chưa tốt nghiệp mà con đã xếp cậu ta ở bên cạnh rồi, Cảnh Triệt, con coi4công ty là trò đùa trẻ con, là một cái chợ à?” Cảnh Đức Chính lạnh lùng cảnh cáo. Tuy rằng ông ta đã hứa với Cảnh Triết rằng tạm thời không hỏi về quan hệ giữa anh ta với cậu bé này, cho nên tự nhiên sẽ không gây sự ngay mặt với con trai Vậy thì chỉ có thể cố ý lấy chế độ của công ty để áp chế cậu bé này, để làm nhục nhã cậu ta, khiến cậu ta biết khó mà lui.