TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 376: Tử Tử Tới

Mọi người trầm mặc, thực lực Côn ca lại mạnh...
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đang suy nghĩ, đây rốt cuộc là vì sao? Vì sao Côn ca lại mạnh như vậy!
Cả ngày cũng không nhìn thấy Côn ca tu luyện, lại có thể đánh ra một quyền như thế.
Chẳng lẽ là bởi vì Côn ca để đầu trọc sao?




Bởi vì đầu trọc, cho nên mới lợi hại như vậy?
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền lâm vào trầm tư, có nên đi cạo đầu giống Côn ca hay không, nói không chừng mình cũng có thể trở nên lợi hại.
- Được rồi, mới sáng sớm, đồ ăn sáng đâu, sắp chết đói rồi.


Dạ Côn đứng dậy cười nói, lộ ra vẻ cười đùa không khác gì ngày thường.
Thế nhưng ở trong lòng của mọi người, Dạ Côn lúc này đã không thể so với Dạ Côn trước kia.
Nhìn các cô gái đi làm đồ ăn sáng, Dạ Côn khẽ thở dài, nhìn Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên một chút.


Tuyệt Thiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, vừa rồi còn dùng tử vong ngưng thị với ta...
- Oa, thật náo nhiệt nha.
Đột nhiên có một âm thanh vang lên. Âm thanh này mang theo một chút non nớt, nói rõ người nói lời này... tuổi tác hẳn sẽ không lớn.
Dạ Côn nhìn lại, vẻ mặt lập tức ngưng trọng lên.


Mà sau khi Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên nhìn thấy, cũng có chút kinh ngạc.
Dạ Tần nhìn tiểu nữ hài trước mặt, mang theo nghi hoặc.
Mà sau khi Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nhìn thấy, liền nuốt một ngụm nước bọt... thật đáng yêu.


Dạ Côn lần đầu tiên nhìn thấy cũng có cảm thấy như vậy, nhưng cuối cùng mới phát hiện, tiểu nữ hài này căn bản không có một chút đáng yêu nào, nàng chính là ma quỷ...
Nhất là hai cái đuôi ngựa kia, còn có thể hút người...
Không sai!


Người tới chính là một trong Thất Tông Tội của Diệp Hoa, Diệp Tử Tử!


Chỉ thấy Diệp Tử Tử ăn mặc váy công chúa màu hồng phấn, lộ ra vẻ cao quý hoa lệ, đỉnh đầu có một cái mũ tròn màu hồng, hai cái đuôi ngựa không gió tự bay, quá có cảm giác, ít nhất Phong Điền cùng Nguyên Chẩn là cảm thấy như vậy.


Trong đại sảnh không lớn không nhỏ, tụ tập ba vị Thất Tông Tội, đều là quân chủ lực của Diệp Hoa.
Mà lần này Diệp Tử Tử tới, ý đồ đã rất rõ ràng.
Bởi vì Diệp Tử Tử nhận được mệnh lệnh... Tuyệt Thiên không giải quyết được, như vậy thì tự mình ra tay.


Mà từ tình huống hiện tại xem ra, Tuyệt Thiên đã không giải quyết được.
Diệp Tử Tử cũng không muốn đợi, vô cùng hiếu kỳ với tên đầu trọc trước mắt, nhịn không được.
Rất muốn đè cái đầu trọc kia xuống đất ma sát.


Dạ Côn cũng biết cô gái này là thuộc hạ của cha vợ, ngày đó cũng đã nhìn thấy.
Về vần mục đích tới, Dạ Côn có thể đoán được.
- Tuyệt Thiên, ngươi thật là vô dụng. Chút chuyện nhỏ như vậy lằng nhằng mãi không xong.
Diệp Tử Tử nhìn Tuyệt Thiên bên cạnh cười nói.


Tuyệt Thiên không có phản ứng Diệp Tử Tử.
Mà Diệp Tử Tử nhìn về phía Liệt Cốt, yêu kiều cười một tiếng:
- Liệt Cốt, thật không ngờ lần này ngươi thế mà cứng lên, ta còn tưởng rằng xương cốt của ngươi mềm nhũn hết rồi chứ.


Trong Thất Tông Tội, quan hệ mọi người rất không tệ, thế nhưng ở giữa vẫn có một chút ganh đua, đều muốn trở thành thuộc hạ đắc lực nhất của lão tôn thượng.
Liệt Cốt hừ lạnh một tiếng:
- Đã mềm nhiều năm như vậy, đương nhiên phải cứng rắn một lần.
- Đáng tiếc cứng rắn nhầm chỗ.


Diệp Tử Tử cứ như vậy đi qua bên cạnh Dạ Côn, căn bản không có để Dạ Côn vào mắt.
Dạ Côn có thể cảm nhận được Diệp Tử Tử khinh miệt.
- Ngươi là ai?
Dạ Tần trầm giọng hỏi, hiện tại sắc mặt đại ca rất cổ quái.


Diệp Tử Tử chăm chú nhìn Dạ Tần, Dạ Tần chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, có chút không thở nổi.
Dạ Côn đi đến trước mặt đệ đệ, từ tốn nói:
- Ngươi tới làm gì?
- Ta đến giúp lão tôn thượng giải quyết vấn đề.


Diệp Tử Tử giang tay ra, ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng lướt qua, nhếch miệng lên cười tà, con ngươi xinh đẹp tản ra huyết tinh.
Đông Tứ bên cạnh đang chờ mệnh lệnh của lão sư, chỉ cần lão sư nói một câu, lập tức tiến lên...
Thế nhưng lão sư cũng không có hạ lệnh.
- Đại ca...


Dạ Tần chuẩn bị đứng dậy.
Dạ Côn ra hiệu đệ đệ đừng đứng dậy, tình huống hiện tại có chút không đúng, tiểu nữ hài này là giết người không chớp mắt.
Nếu như nàng dám động người nhà, vậy cùng không cần đoái hoài chuyện có bị bại lộ hay không, toàn lực oanh sát.


- Phu quân, cháo ngươi thích nhất đây.
Chỉ thấy Diệp Ly mang theo nhu cười chậm rãi đi tới, song khi nhìn thấy Diệp Tử Tử trong đại sảnh, Diệp Ly thu lại bước chân.
Diệp Tử Tử cung kính hô:
- Tiểu tôn thượng.


Dạ Tần lúc rất tò mò, công chúa Thiên Trạch bên kia đều hô tôn thượng sao? Xưng hô đặc biệt như thế?
Trưởng Tôn Nhị cũng nghĩ như vậy, mặc dù là công chúa Thái Kinh, nhưng đối với Thiên Trạch xa xôi, nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Diệp Ly sửng sốt một chút lập tức cười nói:


- Tử Tử, sao ngươi lại tới đây?
- Không có việc gì, chỉ muốn đến thăm tôn thượng mà thôi.
Diệp Tử Tử hoạt bát đi tới trước mặt Diệp Ly, gật cánh tay Diệp Ly một cái, sau đó lại nhìn Dạ Côn, biểu thị tiểu tôn thượng ngươi chọn nam nhân không ra làm sao.


Diệp Ly còn không biết ý tứ của Diệp Tử Tử sao, cười nói:
- Đúng lúc ăn sáng, cùng ăn đi.
- Được, vừa vặn bụng của ta đang đói...
Diệp Tử Tử sờ lên cái bụng bằng phẳng, thế nhưng tiếng đói này... cũng không phải ăn cái gì, mà là ăn... Dạ Côn...


Thật muốn hút sạch tên đầu trọc này, như vậy thực lực của mình nhất định sẽ tăng lên.
Dạ Côn nhìn quan hệ Diệp Ly cùng tiểu nữ hài tựa hồ không tệ, cũng hơi yên tâm một thoáng, ít ra sẽ không ra tay với người khác.


Lúc này Diệp Lưu cũng bưng đồ ăn sáng tới, biểu lộ khi nhìn thấy Diệp Tử Tử cũng giống như tỷ tỷ vậy.
Nhan Mộ Nhi đã không muốn đi đoán, đây nhất định lại là thân thích của Diệp Ly chứ gì.


Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị rất nghi hoặc, tại sao lại tới một người, chẳng lẽ lại là cha vợ đại ca phái tới?
Phi Tuyết quét rác bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng, hôm nay Dạ gia rất không bình tĩnh, chỉ sợ mình sẽ gặp nguy hiểm, trốn xa một chút thì tốt hơn.


Mọi người ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm, Diệp Tử Tử ngồi sát bên Diệp Ly, hai người vừa nói vừa cười.


Dù sao quan hệ của Diệp Ly cùng Diệp Tử Tử rất không tệ, khi còn bé Diệp Ly cũng không có ít lần cùng Diệp Tử Tử quấy rối, mà Diệp Tử Tử cũng nhìn Diệp Ly lớn lên, ở trong lòng ngoại trừ là tiểu tôn thượng, thì chính là người thân cận nhất ngoài trừ lão tôn thượng ra.


Nhưng mà người thân cận nhất, thế mà bị một tên đầu trọc chiếm đoạt!
Thậm chí tên đầu trọc này còn bắt A Ly rửa chén đĩa!
Đúng là là không thể nhẫn.
Diệp Lưu khác với tỷ tỷ, bất kỳ ai trong Thất Tông Tội, nàng đều không phải rất quen.


Dù sao kể từ khi Diệp Lưu sinh ra, liền mê luyến võ học, ngoại trừ tu luyện cũng chỉ có tu luyện, hiện tại cũng giống như vậy.
Trên bàn, ngoại trừ tiếng cười duyên của Diệp Tử Tử, những người khác đều duy trì yên lặng, ngay cả Tuyệt Thiên cũng không nói một câu.


Diệp Tử Tử không giống với những người khác, chuyện nàng muốn làm, ngoại trừ lão tôn thượng có thể khuyên nhủ, những người khác đừng hòng.
Phải biết, năm đó Diệp Tử Tử đã cùng lão tôn thượng đánh qua một trận.


Trận chiến kia mặc dù là lão tôn thượng thắng, nhưng Diệp Tử Tử lại không có lộ ra bản thể!
Mà lão tôn thượng cũng không có khiến Diệp Tử Tử triển lộ bản thể.
Có lẽ là cảm thấy, bản thể Diệp Tử Tử rất khó đối phó đi.


Đọc truyện chữ Full