- Hảo hảo ở lại bên cạnh Trưởng Tôn Thản, trợ giúp y leo lên vị trí Thái Tử, chúng ta còn cần một món đồ.
Nam tử mang theo ý cười nói ra.
- Chủ nhân, là đồ vật gì?
Nam tử không nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn Nguyệt Trúc, cho dù Nguyệt Trúc cúi đầu cũng cảm nhận được hàn ý:
- Thuộc hạ lắm lời.
- Không sao.
Nguyệt Trúc:......
- Đi đi, ngươi vất vả rồi.
Hai tay nam tử nâng Nguyệt Trúc lên, khẽ cười nói.
Nguyệt Trúc vẫn không dám nhìn thẳng vào nam tử.
- Vâng.
Nguyệt Trúc lập tức quay người, chậm rãi rời đi...
Mặc dù chỉ đi có mấy bước, thế nhưng sau lưng Nguyệt Trúc đã ướt đẫm, chủ nhân này...quá kinh khủng.
Nam tử chậm rãi ngồi xuống, tay trái chống đỡ hàm dưới, tay phải nhẹ nhàng hoạt động ở trên bàn.
Một cái đầu trọc xinh đẹp xuất hiện ở trên bàn.
Lúc này Kiệt Lạp Đức nhìn Thái Kinh phồn vinh phía xa, ánh mắt xuất hiện vẻ tham lam, không ngờ vạn vạn năm sau, lại có cảnh tượng như vậy.
Đúng là không nghĩ tới a.
Làm một tên tướng quân, Kiệt Lạp Đức cũng không có trực tiếp giết vào Thái Kinh. Dù sao Kiệt Lạp Đức không ngốc, trải qua Thần Ma đại chiến giáo huấn, y biết mình không thể khinh địch, cho dù địch nhân là nhân loại yếu đuối.
Kiệt Lạp Đức chậm rãi hạ xuống một rừng cây, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Ở sâu trong rừng cây có một đôi mắt thăm thẳm đang chăm chú nhìn Kiệt Lạp Đức, thân thể hơi hơi trầm xuống.
Đây không phải là một con Hổ Điêu sao?
Nhưng mà Kiệt Lạp Đức chậm rãi quay đầu nhìn tới Hổ Điêu.
Ánh mắt Hổ Điêu nguyên bản hung ác trong nháy mắt biến dạng, phát ra tiếng ăng ẳng như chó.
Ngao ngao ngao
Bị dọa đến tè ra quần.
Hổ Điêu, không hổ danh hung thú có biểu lộ hung nhất, động tác chạy trốn lẹ nhất.
Kiệt Lạp Đức nhe răng cười, hai tay nắm chắc trường mâu.
Chỉ thấy trường mâu màu đen trở nên xao động, ngọn lửa màu tím trong nháy mắt bao bọc trường mâu.
Bịch một tiếng!
Trường mâu va tiếp xúc với mặt đất, phát ra một tiếng vang trầm.
Dị Hỏa màu tím trong nháy mắt tán ra bốn phía, rừng cây bỗng hóa thành tro tàn, không còn chút sinh cơ
Theo Dị Hỏa tản ra, từng đạo vết rách lấy trường mâu làm trung tâm kéo dài, bên trong vết rách có Dị Hỏa màu tím lấp lóe, cả vùng như thủng trăm ngàn lỗ.
- Ra đi! Các chiến binh của ta!
Kiệt Lạp Đức mang theo thị huyết chi khí nồng đậm, lần nữa hung hăng đâm trường mâu xuống mặt đất, chỉ thấy vết rách càng ngày càng rộng, tử sắc quang mang chiếu sáng cả bầu trời.
Một tay khác đột nhiên vung ra, bắt lấy mặt đất.
Khặc khặc khặc.
Tiếng cười quỷ dị trong đêm tối âm trầm đáng sợ vang lên.
Ma vật từ trong khe nứt điên cuồng tuôn ra, như như châu chấu ở trong ruộng lúa, lít nha lít nhít.
Tướng mạo đám ma vật này xấu xí, cầm rất nhiều loại vũ khí, đang nháo nhào hoan hô.
Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân bắt đầu chấn động, mặt đất nổ tung toát ra một con quái vật khổng lồ, đây là một con hung thú có bộ lông màu nâu, thân cao hơn mấy trăm trượng, hai bên bụng có tám cánh tay, lúc này đang tự vỗ ngực, phát ra tiếng nộ hống kinh thiên.
Mà ở trên đỉnh đầu hung thú có một bóng người, chỉ thấy bóng người tan biến, trong nháy mắt đã đến đến trước mặt Kiệt Lạp Đức, quỳ một gối xuống:
- Tướng quân!
- Tạp Nhĩ, đã lâu không gặp.
Kiệt Lạp Đức trầm giọng nói.
- Có thể lần nữa nhìn thấy tướng quân, Tạp Nhĩ...
- Được rồi, bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, chỉnh đốn lại tâm trạng.
Kiệt Lạp Đức từ tốn nói.
Tạp Nhĩ đứng dậy, tên này còn cao hơn cả Kiệt Lạp Đức một cái đầu, trong tay cầm song chùy màu trắng.
Nói thật, tướng mạo Ma tộc thật không dám khen tặng, nhưng so với đám ma vật bên cạnh, hai người bọn họ quả thật khá đẹp trai.
Dù sao có so sánh mới có thương tổn.
Ngay sau đó, mặt đất lần nữa lắc lư, tiếng kêu to vang vọng, một con quạ đen phóng lên tận trời, mang theo bóng tối vô tận.
Thể tích con quạ đen này cũng không nhỏ, lúc xòe hai cánh dài đến mấy trăm trượng, nó vừa đập cánh một cái, xung quanh lập tức bị cuồng phong oanh tạc.
Mà ở phía trên quạ đen cũng có một bóng người, ầm ầm hạ xuống.
Oanh!
Bóng người dùng một cái phương thức vô cùng anh tuấn xuất hiện.
- Thuộc hạ Bối Nhĩ, tham kiến tướng quân!
Bối Nhĩ hình thể cường tráng, cảm giác một người có thể cân hai, bím tóc thật dài được cột lên, sau lưng cõng lấy thanh đao to lớn.
Tạp Nhĩ và Bối Nhĩ đều là thuộc hạ của Kiệt Lạp Đức, năm đó cũng từng tham dự Thần Ma đại chiến.
Mà có thể sống sót qua Thần Ma đại chiến, đều là người nổi bật.
Kiệt Lạp Đức trầm giọng nói ra:
- Bối Nhĩ.
- Có thuộc hạ.
- Năm đó bản tướng quân đã nói thế nào?
- Lúc chúng ta trở lại thế gian, chính là lúc đồ Thần!
Kiệt Lạp Đức trầm giọng quát:
- Không sai! Chúng ta diệt Thần! Cho Minh Ma nhìn thấy lực lượng của chúng ta!
Theo Kiệt Lạp Đức hò hét, ma vật xung quanh lập tức sôi trào lên.
- Thế nhưng trước khi đồ Thần, chúng ta cần một trận chiến tẩy lễ, phía trước chính là mục tiêu. Thỏa thích hưởng thụ giết chóc, để máu tươi nhuộm đỏ thân thể chúng ta, để nhân loại dốt nát sám hối ở trong tử vong! Ta sẽ dẫn các ngươi đến thắng lợi cuối cùng!
Kiệt Lạp Đức vừa mới dứt lời, từ trong khe nứt lại leo ra rất nhiều ma vật, có một vài ma vật thể tích khổng lồ, vừa nhìn liền biết chính là trọng khí công thành, sức phá hoại trên diện rộng.
Dù sao năm đó đám ma vật này cũng từng đại chiến với Thần tộc một trận.
Lời này cũng không phải nói chơi.
- Bối Nhĩ, trước trước tiên bao vây tòa thành này. Ta muốn để nhân loại nhìn một chút, cái gì gọi là vùng vẫy giãy chết!
Kiệt Lạp Đức căn bản không để nhân loại vào mắt, ở trong lòng Kiệt Lạp Đức, nhân loại chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chân chính mạnh mẽ chỉ có Thần tộc.
Bối Nhĩ dáng người khôi ngô chắp tay quát:
- Thuộc hạ lĩnh mệnh!
Trong quân doanh đóng ở ngoài Thái Kinh.
Lúc này đêm đã khuya, nhưng xung quanh vẫn có binh lính tuần tra.
- Uy, vừa rồi ta nghe thấy có tiếng vang, ngươi có nghe thấy không?
Một tên binh sĩ trẻ tuổi trong đội ngũ tuần tra thấp giọng hỏi.
- Không có.
Binh sĩ cảm thấy mình đã nghe nhầm.
- Ta thấy ngươi quá khẩn trương rồi, buông lỏng một chút, binh lực Thái Kinh chúng ta cường thịnh, nhất định có thể đánh bại Ngũ Nhạc.
Làm lão binh, nhất định phải an ủi đám tân binh này.
- Có lẽ ta quá khẩn trương rồi, thế nhưng ánh sáng tím nơi chân trời là thế nào?
- Có lẽ là thiên cơ gì đó, ai biết được.
Nhưng vào đúng lúc này, tổ đội tuần tra mười người phát hiện mặt đất dưới chân mình run nhè nhẹ..
Nghi hoặc nhìn nhau một hồi...
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, mật đất dưới chân bỗng nhiên nổ tung, một cái miệng máu to lớn ầm ầm nhô ra, răng nanh sắc bén mang theo khí tức kinh khủng, mười người căn bản không có cách nào giãy dụa, trực tiếp bị ma vật miệng rộng nuốt vào bụng.
Tràng diện này liên tục xuất hiện trong quân doanh, binh sĩ đứng trên tháp canh đã bị choáng váng.
Đời này y chưa từng thấy qua quái vật như thế, nó giống như một con cá lớn dài hơn mười trượng, thậm chí còn có chân.
Tốc độ cực nhanh xuyên qua quân doanh.
Đông đông đông!!!
Tiếng chuông lập tức vang vọng toàn bộ quân doanh, binh sĩ đang say ngủ nghe thấy tiếng chuông này, phản ứng đầu tiên chính là mờ mịt cùng nghi hoặc.
Dù sao nơi này chính là ngoại ô Thái Kinh, hẳn không bị địch tập kích mới đúng, thế nhưng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết loáng thoáng, bọn họ mới ý thức được thật đã xảy ra chuyện.
Lúc này tướng quân gác đêm ăn mặc áo lót rời khỏi lều vải, trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?