Đấu Phù Thế rất phiền muộn a, vì sao mình lạo tham ăn, lần này bị hố thảm rồi.
- Ta sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Ly Hồn.
Đấu Phù Thế mặt đỏ tới mang tai nói ra lời như thế, thế nhưng nghe lại không có chút tin cậy nào.
Thanh Hư cười hắc hắc nói:
- Nghe Liệt Cốt nói, hoa lâu đầu bài dáng người không tệ, vợ ngươi lại không ở bên cạnh, khó tránh khỏi ban đêm cô đơn tịch mịch, thật không muốn mỹ nhân nằm ở trong ngực sao...
Nghe Thanh Hư mê hoặc, lá gan Đấu Phù Thế đều sắp nổ tung, đây là Thanh Hư mình quen sao...
- Lần này ta tới, là chuyển lời thay lão tôn thượng, nếu ngươi chơi ta, ta sẽ chạy đến chỗ lão tôn thượng báo cáo ngươi.
Nụ cười trên mặt Thanh Hư dần dần tan biến, tay nhẹ nhàng vung động, Đấu Phù Thế vừa rồi còn miệng đắng lưỡi khô trong nháy mắt liền bình tĩnh lại, lửa giận trong lòng cũng tiêu tán.
Chiêu này thật khiến cho Đấu Phù Thế xấu hổ, tiện tay liền có thể giải độc cho người ta, không hổ là Độc Vương trong đoàn đội.
- Nói đi, chuyện gì, dám gạt ta, ngươi liền xong đời, đến lúc đó ta để mỹ nhân ở trong ngực của ngươi, ngươi đều không có tâm tư kia.
Khóe miệng Đấu Phù Thế giật một cái, thật tàn nhẫn.
- Hôm nay có một nhóm người tới, thực lực những người này không tệ, lão tôn thượng gọi ngươi đi diệt bọn chúng.
Thanh Hư nghe xong khóe miệng hơi hơi giương lên, lập tức cất tiếng cười to:
- Ha ha ha... lão tôn thượng thương cảm thuộc hạ số khổ chúng ta, cuối cùng có thể ra ngoài hoạt động một chút, lão tử luyện chế ra rất nhiều độc dược, muốn tìm mấy người thử hiệu quả, lão tôn thượng thật hiểu ta.
Đấu Phù Thế muốn mặc niệm cho những người kia vài phút, đụng phải Thanh Hư đang đói khát, loại chuyện này, toàn bộ đoàn đội đều muốn cướp đi làm.
Bất quá Đấu Phù Thế còn dặn dò một tiếng:
- Lão tôn thượng còn nói, bảo ngươi dùng kiếm.
- Dùng kiếm?
Thanh Hư nhìn về phía thanh kiếm màu xám đặt ở góc tường, dùng kiếm nào thú vị bằng dùng độc, bất quá... làm một tên luyện độc sư vĩ đại, liền kiếm cũng có thể sửa đổi một chút.
- Được, nói với lão tôn thượng, thuộc hạ nhất định dùng kiếm tiêu diệt toàn bộ địch nhân.
Thanh Hư đứng dậy, hướng phía góc tường đi đến.
Mà Đấu Phù Thế cảm giác, thanh kiếm kia đều đang run lẩy bẩy, Thanh Hư đến cùng đã làm chuyện gì không thể tiết lộ ra ngoài với thanh kiếm kia, đúng là quá hung tàn.
Nguyên bản kiếm của Thanh Hư có màu bạc, nhưng lúc này... lưỡi kiếm đã biến thành màu tím đen, vừa nhìn đã khiến người ta rùng mình.
Thanh Hư cũng sẽ không bôi độc ở trên thân kiếm, đây là thủ pháp ma cà bông, làm một trong Thất Tông Tội, ngạo khí là không thể thiếu, trực tiếp đầu độc Kiếm Linh, từ trên bản chất cải biến thuộc tính của kiếm.
Loại cách làm này, đoán chừng cũng chỉ có Thanh Hư mới có thể làm được.
Mặc dù hiện tại ở trong đoàn đội, vẫn chưa có người nào ngộ ra tam đoạn, đều ở vào nhị đoạn, thế nhưng Thanh Hư dám cam đoan, kiếm của mình...
Trong toàn bộ đoàn đối, nhị đoạn mạnh nhất... bao gồm kiếm của lão tôn thượng.
- Địa điểm là khu rừng phía đông năm trăm dặm, ta đi trước.
Thanh Hư thu kiếm vào vỏ, lập tức treo ở bên hông:
- Không đi quan chiến sao? Đây là cơ hội khó được.
- Ta sợ ngươi chẳng phân biệt được địch ta.
Đấu Phù Thế mới sẽ không đi quan chiến.
- Vậy ta sẽ nói với lão tôn thượng, Đấu Phù Thế không muốn phát triển, cơ hội tác chiến tốt như vậy đều không đi.
- Đại ca, ta đi cũng vô dụng thôi...
- Quan trọng là có một người ở bên cạnh hô hô cho ta.
Còn nói đi học tập kinh nghiệm, chính là muốn Đấu Phù Thế ta ở bên cạnh hô 666.
- Đi thôi, ngươi dẫn đường, nơi này ta không quen.
Đấu Phù Thế suy nghĩ một chút, kỳ thật giữ gìn mối quan hệ với Thanh Hư cũng không tệ, về sau nơi nào xảy ra vấn đề, tìm Thanh Hư kiểm tra một chút liền tốt.
Cái mông ngựa này, vẫn phải đập.
- Được rồi, ta liền đi theo học tập Thanh Hư lão đại tác chiến.
Đấu Phù Thế "cố mà làm" đáp ứng.
Bàn tay khổng lồ của Thanh Hư đập vào vai Đấu Phù Thế, thấm thía nói ra:
- Người trẻ tuổi, phải nỗ lực, như thế mới có thể lăn lộn được, phóng nhãn thiên hạ này, có rất nhiều người mạnh hơn ngươi, ngay cả chúng ta cũng không dám nói là mạnh nhất.
- Làm sao có thể, còn có ai mạnh hơn lão tôn thượng sao.
Thanh Hư cười cười:
- Không có gì là không thể, chỉ là không có gặp mà thôi, thường đi cạnh bờ sông, làm sao có thể không ướt giày.
- Ồ, lĩnh giáo.
Đấu Phù Thế cung kính nói ra.
- Đi thôi, chúng ta đi gặp đám rác rưởi kia.
Thanh Hư bẻ bẻ cổ, nhưng mà Đấu Phù Thế cũng không nhìn thấy cổ của Thanh Hư.
- Thanh Hư lão đại, mời.
- Đấu Phù Thế, còn nhớ năm đó không?
Nghe Thanh Hư nói, khóe miệng Đấu Phù Thế giật một cái, năm đó mình cùng Liệt Cốt phụng mệnh đi bắt Thanh Hư, kết quả Liệt Cốt bị Thanh Hư chế phục, mà mình bị Thanh Hư tẩy não, biến thành Thanh Hư tay chân... kiêm... vật cưỡi.
- Dĩ nhiên nhớ, làm sao có thể không nhớ được chứ.
- Ngươi nhìn ta cũng không có gì bay bay, còn cần bờ vai của Đấu Phù Thế ngươi a.
Đấu Phù Thế cảm thấy, truyền lời cũng không phải tốt như vậy.
- Thanh Hư lão đại nói gì thế, tới... ta đến cõng ngươi.
Đấu Phù Thế lập tức khẽ cong eo.
Thanh Hư mang theo ý cười nhìn Đấu Phù Thế, nhẹ nói ra:
- Chỉ đùa một chút, ngươi còn tưởng thật.
Đấu Phù Thế lòng có cảm xúc a, không nghĩ tới Thanh Hư lão đại đã thay đổi.
Nhưng mà không bao lâu về sau.
Đấu Phù Thế liền phủ định ý nghĩ này, Thanh Hư lão đại căn bản không có thay đổi, trước kia là khiêng đi, hiện tại là kéo đi.
Tựa như... dùng một cái xe kéo kéo lấy một vị nhân sĩ mập mạp, khác biệt chính là bay ở trên trời mà thôi.
Thanh Hư ngồi ở trên xe kéo cười nói:
- Đấu Phù Thế, thật không đi hoa lâu à, yên tâm đi, dựa vào quan hệ giữa hai chúng ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi bảo mật.
- Ta không cảm thấy hứng thú với nữ tử hoa lâu.
Đấu Phù Thế chỉ kém vỗ ngực nói câu nói này.
- Xem ra Ly Hồn đã chọn đúng người, thật ra là Ly Hồn nhờ ta tới thăm dò ngươi, chúc mừng ngươi... thành công qua cửa.
Thanh Hư mang theo ánh mắt vui mừng nhìn bóng lưng Đấu Phù Thế.
Cái cằm của Đấu Phù Thế đều sắp rớt xuống mặt đất, ngươi còn có chút tiết tháo nào không, tốt xấu gì trước kia cũng là tiểu đệ của ngươi, ngươi lại hố tiểu đệ như vậy.
Cách đó không xa, Đấu Phù Thế đã thấy một cánh rừng, nhẹ nói ra:
- Lão đại, chúng ta sắp đến.
Thanh Hư ngồi xếp bằng ngồi dậy:
- Rất tốt, nhìn xem hôm nay có thể để Thanh Hư ta động gân cốt không, phải giảm béo một chút.
Đấu Phù Thế cảm thấy, ngươi đời này cũng đừng nghĩ giảm cân.
Sau khi hai người tiến vào rừng, lại không nhìn thấy bất kỳ ai, không phải bị lừa rồi đấy chứ.
Đấu Phù Thế kinh hô một tiếng:
- Ai nha... hình như thời gian sai lầm, hẹn lúc hoàn hôn, hiện tại mới buổi trưa.
- Không sao cả, ăn thịt rừng trước.
- Ta đi kiếm Hổ Điêu tới?
Đấu Phù Thế cười nói.
- Bên kia không phải có hồ nước sao? Câu cá nướng cá ăn, rất lâu rồi không ăn cá.
Thanh Hư nhảy xuống xe kéo, trên mặt đất đều bị giẫm ra hai cái dấu chân, thật đúng là nhân vật "nặng ký".