TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 821: Cha Thế Mà Tới

Nghe thấy Dạ Côn nói, ba thê tử cũng không hiểu ra sao.
Dù sao sau khi các nàng rời đi, Thái Kinh phát sinh rất nhiều chuyện, cho nên Dạ Côn liền tỉ mỉ nói những chuyện đã xảy ra lại một lần.




Bất quá đối với phương diện thân thế của mình, Dạ Côn không có nói cho các nàng nghe, có lẽ là chưa có chuẩn bị sẵn sàng đi.
Chỉ là Côn ca ngàn vạn lần không nghĩ tới, Đông Môn Mộng sớm đã nói chuyện này cho đám Diệp Ly nghe.
- Cho nên phu quân dự định đi Thiên Cung sao?
Diệp Lưu nhẹ giọng hỏi.


- Ừm, chính là đi Thiên Cung, thật đúng là dữ nhiều lành ít a.
Dạ Côn nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ của Diệp Lưu, mặc dù đều là vợ chồng, nhưng Diệp Lưu vẫn không nhịn được ngượng ngùng một thoáng.


- Ngươi cắt ngang tay chân người kia, người nhà của y nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. . . hay là chúng ta cùng đi đi.
Diệp Ly nghiêm túc nói, một mình phu quân đi quá nguy hiểm, thêm một người, sẽ thêm một phần bảo đảm.
Dạ Côn chững chạc đàng hoàng nói ra:


- Không cần theo ta đi, hiện tại các nàng bồi ta là được.
Ba thê tử sững sờ, lập tức ý thức được trong lời nói của phu quân có hàm ý, trong nháy mắt liền bắt đầu ngại ngùng.
- Tới tới tới. . .
- Đừng, hài tử còn ở đây.


- Hài tử có quan hệ gì, chẳng qua là trao đổi tình cảm một chút, các nàng nghĩ đi đâu vậy.
- Phu quân!!! Bắt hắn lại, đừng để hắn chạy.
- Tới ngay.
Nhan Mộ Nhi vui thích cười nói.
Dạ Côn thật không còn lời nào để nói, những nữ nhân này đúng là quá gấp, còn giữa ban ngày đây.


Cứ như vậy, Dạ Côn ở bên trong Tố gia trải qua một tháng bình thảng, chăm sóc chúng nữ nhi, cùng thê tử trao đổi tình cảm một chút, hoặc là đi bái phỏng cha vợ một thoáng, hỏi bọn họ ngày đó đến cùng là người nào thắng, còn đi xem xem Đông Tứ Đát Từ, ai ngờ bọn họ bế quan lâu như vậy.


Liền con mèo kia cũng đang bế quan, Côn ca dám đánh cược, con mèo kia nhất định ghé vào trên xà nhà đi ngủ.


Về phần Thanh Hoa Cổ Long, đã lâm vào ngủ say. . . Dạ Côn cũng không biết Thanh Hoa Cổ Long năm nào tháng nào mới có thể xuất hiện, dù sao đó là cơ hội duy nhất giúp mình mọc tóc, nếu như có thể, thật muốn giúp đỡ Thanh Hoa Cổ Long, có lẽ nó có thể trị được vấn đề không có tóc của mình.


Cho dù mái tóc màu bạc, Côn ca cũng có thể tiếp nhận, chỉ cần không phải màu xanh lá là được rồi.
Hiện nghỉ ngơi cũng đã đủ rồi, nên xuất phát đi Thiên Cung, thật lòng mà nói thật có chút không nỡ.
- Phu quân, ngày mai phải đi rồi sao?
Diệp Ly ngồi ở bên cạnh Dạ Côn không ngừng nói.


Dạ Côn nằm trên ghế, phơi ánh nắng ôn hòa, thỉnh thoảng trộm ngắm Mộ Nhi đang nghịch nước, cái tư thái kia. . . thật là diệu nha.
- Nếu còn không đi, phụ thân nàng sẽ nói ta đã chết ở trong ổ ôn nhu đây.


Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, mấy ngày trước cha vợ kêu mình đến một chuyến, rõ ràng biểu thị, đều đã ngủ với hai đứa con gái ta một tháng, cũng nên bắt tay vào làm việc rồi.
Côn ca cảm thấy, đây giống như là một trận giao dịch.


- Ta sẽ đến nói với phụ thân một chút, để ngươi có thể tiếp tục nghỉ ngơi một tháng nữa.
Diệp Ly đề nghị.
Dạ Côn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ly:
- Không nỡ bỏ ta sao?
- Nào có, chẳng qua là lo lắng ngươi, mỗi lần trở về liền phải đi ra ngoài. . .


- Một cỗ mùi vị oán phụ đập vào mặt.
- Đáng ghét. . . không biết lòng tốt.
Diệp Ly kiều hừ một tiếng, quay đầu không nhìn Côn ca.
Dạ Côn khẽ cười nói, nhẹ nói ra:
- Đi Thiên Cung xử lý, cũng không cần quá lâu, chờ thanh trừ hết toàn bộ chướng ngại, chúng ta liền có thể sống thoải mái.


- Mỗi lần đều nói như vậy.
Diệp Ly nhẫn nhịn nghẹn miệng.
- Ta có biện pháp nào đâu, chuyện phiền toái cứ luôn tìm tới cửa.
Dạ Côn bất đắc dĩ thở dài, Côn ca vô tâm gây chuyện, nhưng sự tình luôn tự mình tìm đến.


Diệp Ly cũng khẽ thở dài một tiếng, trước kia phu quân cũng nghĩ như vậy, nhưng càng muốn tránh đi phiền toái, phiền toái càng sẽ không rời đi, ngược lại dán chặt vào ngươi.
- Đúng rồi, sao ngươi lại cho Diệp Diễm Thần Kiếm.
Diệp Ly gần đây mới biết chuyện này, nhịn không được hỏi.


- Dù sao Diệp Diễm cũng là em vợ ta, lễ gặp mặt này cũng không thể quá keo kiệt đi.
Dạ Côn không chút đau lòng, không phải chỉ là một thanh Thần Kiếm thôi sao, căn bản không coi vào đâu.
- Vậy ngươi còn có một đứa em vợ, đến lúc đó vẫn phải chuẩn bị một chút nha.
Diệp Ly cười khúc khích.


Dạ Côn cười khẽ một tiếng:
- Nghe nói em vợ kia luôn bày ra vẻ mặt poker, không dễ tiếp xúc.
- Tính cách Diệp Thần khá giống với phụ thân, chờ thân quen liền tốt.
- Cũng may tính cách của nàng không giống như cha vợ.
- Thế nào, chê à.


- Chê thì không thể nào, có đôi khi chuyển hóa tính cách một thoáng, vẫn rất có cảm giác.
Dạ Côn run run lông mày lên.
- Ma quỷ, chỉ biết nghĩ mấy chuyện này.
Diệp Ly chọc chọc cái trán Dạ Côn, thật là một tên đầu trọc biến thái.


Dạ Côn lên tiếng cười, muốn chính là tháng ngày giống như thế nào, không cần nghĩ gì cả, dễ chịu.
- Các ngươi đang nói chuyện gì thế, vui vẻ như vậy.
Nhan Mộ Nhi từ trong hồ ra tới, Côn ca nhìn không chớp mắt, thật là mỹ diệu.
- Nhìn đi, tròng mắt đều sắp lòi cả ra ngoài.


Diệp Ly trêu chọc một tiếng.
Nhan Mộ Nhi nhìn thấy, cười khúc khích, rất thích cái ánh mắt này của phu quân, nói rõ mình vẫn rất có mị lực.
- Nàng biết cái gì, đây gọi là nhìn hoài không chán, là một loại ánh mắt tán thưởng.
Diệp Ly trợn trắng mắt, còn biết giảo biện.


Trong lúc Côn ca cùng thê tử liếc mắt đưa tình, bỗng nhiên cảm giác một cỗ khí tức quỷ dị xuất hiện.
Trên vùng trời Tố gia xuất hiện cái vết nứt.
Nhìn cái vết nứt này, Dạ Côn nhíu chặt lông mày, mới vừa nghỉ ngơi không được bao lâu, chẳng lẽ lại có cao thủ xuất hiện sao! ! !


Lúc này Diệp Hoa cũng nhìn thấy, ánh mắt có chút ngưng trọng lên, mà Thượng Hiên cũng giống như vậy. . . một tháng này, khôi phục được bảy tám phần, không ngờ lại xuất hiện tiếp. . .


Đám thuộc hạ cũng bắt đầu cảnh giác lên, mà người Tố gia hết sức sợ hãi, cảm giác Diệp Hoa tại Tố gia một ngày, liền sẽ dẫn tới người mạnh hơn!


Chỉ thấy từ trong cái khe xuất hiện một bóng người, người này ăn mặc trường sam màu đỏ, ánh mắt thâm thúy, toàn thân tản ra một cỗ khí tức cường đại.
Mà Dạ Côn nhìn người nọ, không khỏi sững sờ!
Ngay cả Diệp Ly cũng ngây ngẩn cả người! ! !
Thượng Hiên càng cười ra tiếng, nói nhỏ:


- Thông gia, cái bức này trang thật tốt.
Không sai, tới chính là Dạ Minh!
Chỉ thấy đao trong tay Minh ca lắc một cái, vết nứt sau lưng lập tức tan biến, trầm giọng quát:
- Côn Côn, đừng sợ, cha đến rồi! ! !
Diệp Hoa nghe xong, khóe miệng giật một cái, còn tưởng rằng là đối thủ cường đại, hóa ra là cha của Dạ Côn a.


Chẳng qua là người cha này của Dạ Côn, tướng mạo như thế. . . làm sao lại sinh ra được người như Dạ Côn.
Còn nữa, Dạ Côn đã lớn như vậy rồi, còn gọi Côn Côn. . .
Không thể không nói, áp lực chính là động lực đột phá, biết nhi tử đi rất nguy hiểm, Dạ Minh liền liều mạng lĩnh ngộ tam đoạn.


Không phải sao, lĩnh ngộ tốt tam đoạn, trực tiếp đi tới.
Mà tam đoạn của Dạ Minh, tựa hồ có thể vạch phá không gian, trực tiếp từ Thái Kinh xuất hiện ở trên vùng trời Tố gia.


Đọc truyện chữ Full