TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 853: Côn Ca Không Gánh Nổi

Côn ca thật không nghĩ tới, Gia Cát Thanh hiện tại lại nghĩ như vậy, bảo ta đến nhà ngươi qua đêm, còn nói có thể. . .
Cô nương Thiên Cung cởi mở như vậy sao?
Hôm qua không phải chỉ thân cái miệng nhỏ, ôm eo thôi sao. . . có cần phải làm lớn như vậy không. . .
- Thanh Thanh cô nương. . .




Côn ca lời còn chưa nói hết, Gia Cát Thanh liền cúi đầu thì thầm nói ra:
- Hôm qua còn gọi người ta Thanh Thanh, hiện tại liền tăng thêm hai chữ cô nương.
Dạ Côn: ......
Xong đời, cô nương này, Côn ca có chút không đỡ nổi.


Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Cát Thanh, nói nàng không đẹp đó là giả, nàng đang điên cuồng bật đèn xanh, hiện tại kéo đi quán rượu thuê phòng đều có thể.
Như thế không thơm sao. . .
Thế nhưng Côn ca là nam nhân có điểm mấu chốt.
- Thanh Thanh, chúng ta đến chỗ của Mộc Lưu trước đi.


Dạ Côn cố nặn ra vẻ tươi cười, thật không nghĩ tới, sẽ xảy ra chuyện như vậy, chỉ muốn cho Chu Tuấn khó coi, hiện tại tốt. . . ngược lại lên thuyền không xuống nổi.
- Được.


Gia Cát Thanh không có phản đối, Dạ Côn đang suy nghĩ, chờ lúc nữa mình cùng Mộc Lưu thân mật một chút, chọc Gia Cát Thanh tức giận bỏ đi là được.
Mặc dù cách làm này có hơi vô sỉ.


Đi ở trên đường lớn Thiên Cung, thân ảnh của hai người cũng hấp dẫn ánh mắt người xung quanh, dù sao cũng là Thiên Cung đệ nhất mỹ nhân, bộ dáng xấu hổ đi theo sau lưng nam nhân, loại tràng diện này, trăm năm khó gặp.
Hiện tại Dạ Côn cũng không dám đụng vào Gia Cát Thanh, sợ nàng lại hiểu sai.


Sớm biết hôn miệng một chút liền phải bồi thường cả đời, hôm qua Côn ca liền không đi hôn.
Rất nhanh, hai người liền đi tới phủ đệ Mộc Lưu.
Mà Mộc Lưu ngồi ở trong hoa viên vẽ tranh, tuy nói là đệ nhị mỹ nhân, nhưng ở trên nhan trị không có khác biệt, chẳng qua là địa vị khoảng cách mà thôi.


- Mộc Lưu tiểu bảo bối, ta trở về.
Dạ Côn cách thật xa đã lên tiếng hô, chuyện này khiến Mộc Lưu nguyên bản tĩnh tâm sững sờ, hắn thế mà bình yên vô sự trở về, chuyện này sao có thể. . .


Gia Cát Thanh bên cạnh cũng không nói gì, giống như không có để ở trong lòng, khiến Côn ca có chút kinh ngạc, nữ nhân a. . . phát huy bản sự ăn dấm cố tình gây sự của ngươi đi. . .
Đối với Dạ Côn ba hoa, Mộc Lưu phảng phất đã thành thói quen, để bút trong tay xuống tò mò hỏi:
- Làm sao trở lại nhanh như vậy.


- Nhớ ngươi chứ sao.
Dạ Côn bước nhanh đến chỗ Mộc Lưu.
Nhưng mà Mộc Lưu nhìn về phía Gia Cát Thanh cười nói:
- Thanh Thanh, sao ngươi cũng tới.
- Cùng hắn tới.
Gia Cát Thanh khẽ cười nói, lộ ra dáng vẻ hiểu chuyện.


Thế nhưng hiện tại Côn ca không muốn ngươi hiểu chuyện a, là muốn ngươi gây sự, chửi nhau có được hay không, chuyện này còn phải dạy sao. . .
Không đến một nay, hai vị mỹ nhân Thiên Cung đều vào tay, tốc độ như vậy. . . cũng chỉ có Côn ca mới có thể làm được.
- Các ngươi?


Mộc Lưu dĩ nhiên cũng đã được nghe nói chuyện phát sinh ngày hôm qua, tò mò hỏi.
Dạ Côn trực tiếp ngồi ở bên cạnh Mộc Lưu, ôm eo Mộc Lưu, nói nhỏ một tiếng:
- Phối hợp chút.
Trong lòng Mộc Lưu giật mình, bị Dạ Côn ôm như thế, nhịp tim có hơi tăng nhanh. . .


Nhưng mà Côn ca còn không biết, lại có một cô nương sắp bị luân hãm.
Thiên Cung không thể so với Huyền Nguyệt đại lục, các cô nương rất truyền thống, trước khi xuất giá, đừng nói để nam nhân ôm eo, ngay cả tay cũng không thể nắm.
Mà Côn ca trực tiếp hơn môi, khiến cô nương chỉ có hai loại lựa chọn.


Hoặc là tự sát chứng minh trong sạch của mình, hoặc là liền ủy khúc cầu toàn, rất rõ ràng. . . hai vị mỹ nhân dự định ủy khúc cầu toàn.
Côn ca còn không biết quy củ của Thiên Cung, nếu biết, chắc chắn sẽ không dùng sáo lộ thấp kém như vậy.
Dạ Côn sờ lên đầu trọc, hướng phía Gia Cát Thanh vẫy vẫy tay.


Động tác lỗ mãng như thế, tuyệt đối sẽ khiến các cô nương phản cảm, giống như gọi cô nương ở trong hoa lâu vậy.
Nhưng mà Gia Cát Thanh cũng không có lời oán giận, đi đến bên cạnh Dạ Côn ngồi xuống.
Dạ Côn đều choáng váng, thế này cũng không tức giận sao. . . ngươi còn là một nữ nhân sao. . .


Nhìn Ly Nhi các nàng đi, ba người các nàng cùng một chỗ rất hòa bình, kỳ thật lúc bình thường, chỉ cần bất công một chút, liền cực kỳ khủng khiếp, có thể tháo đầu của ngươi xuống ma sát một trăm lần.


Thậm chí buổi tối không thể cùng hưởng ân huệ, mấy cọng lông ít ỏi còn sót lại cũng bị nhổ.
Thế nhưng lại nhìn vị này một chút, thế mà không có phản ứng.
Không có khả năng. . . khẳng định là đang giả vờ, cưỡng ép. . .
Côn ca một thoáng ôm hai người, lỗ mãng nói ra:


- Hai vị cô nương, có thể cùng các ngươi cộng độ lương tiêu, thật sự là vinh hạnh của tại hạ.
Gia Cát Thanh còn tưởng rằng Dạ Côn nghĩ thông suốt, hơi ngượng ngùng nói ra:
- Dạ công tử muốn lúc nào cũng được.
Mộc Lưu một bên nhẹ nói ra:
- Dạ công tử, giữa ban ngày, đừng như vậy ~


Dạ Côn: ......
Côn ca vốn là muốn chọc giận người, hiện tại ngược lại tự mình hại mình, chủ yếu là cô nương quá đẹp, eo mềm nhũn, tay lại hướng lên trên một chút. . .
Không thể nghĩ thêm nữa, tranh thủ thời gian đọc Thanh Tâm Chú yên tĩnh một chút.
- Dạ công tử, lần này đi qua đều xử lý tốt?


Mộc Lưu nghi hoặc hỏi, phế đi Chu Tuấn, còn có thể bình yên, quá không hợp lẽ thường.
Dạ Côn buông lỏng các nàng ra, lại tiếp tục sợ sẽ thật xảy ra chuyện.
- Đúng vậy. . . gia chủ của các ngươi cũng không dám làm gì ta.
Dạ Côn đứng dậy, dứt khoát liền ngồi ở bên cạnh.


Nhưng mà hai vị danh xưng Thiên Cung mỹ nhân, thế mà lần nữa cùng đi qua.
- Chuyện này không hợp lẽ thường a.
Mộc Lưu vẫn không hiểu.
Dạ Côn trợn trắng mắt:
- Thế nào, ngươi muốn ta bị bắt như vậy. . .
- A, dĩ nhiên không phải, chẳng qua là tò mò. . . tò mò mà thôi.
Mộc Lưu tranh thủ thời gian giải thích.


Nhưng mà Dạ Côn phát hiện, biểu lộ của vị Mộc Lưu cô nương này hình như không thích hợp, nàng phản ứng lớn như vậy làm gì. . .
Sẽ không. . . sẽ không mê luyến mình đấy chứ.
Trong lòng Dạ Côn cảm thấy nặng nề, quyết định thăm dò một đợt.
- Mộc Lưu.
- Ừm?
- Bả vai có hơi mỏi.


Mộc Lưu nghĩ nghĩ, trực tiếp đi đến phía sau Dạ Côn, vô cùng tự nhiên.
Nhưng mà trong lòng Dạ Côn đang nghĩ, xong. . . quá nghe lời. . .
- Chân có hơi mỏi.
Dạ Côn nói lần nữa.
Quả nhiên, Gia Cát Thanh lập tức ngồi ở bên cạnh, đặt hai chân Dạ Côn ở trên gối, ấn lên.


Đây nhất định là đang nằm mơ, lão tử khẳng định đang nằm mơ.
Giả, quá giả. . .
Không phải chỉ là hôn các ngươi. . . có cần phải nghe lời như thế không. . .
Vẫn là chia tay với các nàng đi.


Lúc này trong lòng Côn ca lại toát ra một cỗ âm thanh khác, phảng phất đang nói. . . chia tay làm gì, dù gì cũng đang ở Thiên Cung, thoải mái xong là được, đến lúc đó trở về các nàng chắc chắn sẽ không đi theo.


Dạ Côn cảm thấy chủ ý này không tệ, nhìn Gia Cát Thanh đang bóp chân, cái tư thái kia, bờ môi kia, thoải mái a.
Trên người Mộc Lưu sau lưng còn truyền đến mùi thơm ngát, không chịu được a, mình không thể bị địch nhân mê hoặc.
- Tiểu thư, không xong, bên ngoài có rất nhiều người. . .


Đọc truyện chữ Full