Nhất định phải nghĩ biện pháp giết chết tên Dạ Côn này, phải khiến hắn càng thảm hơn mình, bằng không đời này không thể ngủ yên.
Dạ Côn rời đi dần dần thu hồi nụ cười, đối với tên thân đệ đệ này, Dạ Côn đương nhiên biết y đang nghĩ gì, chỉ sợ hiện tại hận không thể gặm xương mình.
Bất quá tại sao Thượng Quan Tử Tài lại tới, mà Gia Cát Thanh lại không.
Thượng Quan Tử Tài tới, đương nhiên là Thượng Quan Đức Nguyên mang tới, nhìn chút việc đời, hy vọng thần sứ có thể lưu lại chút ấn tượng.
Mà vì sao Gia Cát Thanh không thể tới, đó là bởi vì Gia Cát Thanh là thân nữ nhi, không thể vào chính đường.
- Côn ca. . . Côn ca. . .
Bên tai Dạ Côn truyền đến âm thanh của Mộ Dung Khang, chỉ thấy Mộ Dung Khang từ đằng xa chạy tới, bộ dáng vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
- Ra làm gì?
Dạ Côn cười nói.
- Cố ý ra nhìn thử xem Côn ca ngươi có tới chưa, gặp thần sứ. . . Côn ca ngươi có khẩn trương không?
Dạ Côn giang tay ra cười nói:
- Kỳ thật, có một chút mong đợi.
- Chỉ là chờ mong thôi? Không có khẩn trương sao. . . không hổ là Côn ca.
Hiện tại Mộ Dung Khang không buông tha bất cứ cơ hội vuốt mông ngựa nào.
- Khẩn trương cái gì, Ma Thần ta đều đỗi qua, còn có gì để sợ.
- Nói cũng đúng, Côn ca ngươi ngay cả Ma Thần đều không để vào mắt.
Nói xong Mộ Dung Khang liền cảm thấy mình nói sai, này không phải nói Côn ca liền Thần tộc đều không để vào mắt sao.
Nhìn sắc mặt của Mộ Dung Khang, Dạ Côn cũng cười cười:
- Lục đại gia đều tới?
- Ừm, phụ thân bọn họ đang đợi, ta ở nơi đó cũng không có gì để nói, liền ra đây chờ Côn ca ngươi.
- Vậy đi thôi.
- Tới ngay.
Rất nhanh Dạ Côn liền đi tới chính đường, trong phòng có sáu người ngồi, trong đó còn có một người đứng, Dạ Côn nhận biết, đây không phải chính là Diêm Tiếu sao, một quyền đánh Chu Tuấn mặt mũi sai lệch.
Nguyên bản Dạ Côn còn cảm thấy, Chu Hoài Nhân hẳn sẽ tới, đáng tiếc hôm nay cũng không có tại, phát sinh nhiều chuyện như vậy, Dạ Côn đều cảm thấy, Chu Hoài Nhân khẳng định không thoát tội.
- Anh hùng của chúng ta tới.
Lăng Chiến một mực hung hăng càn quấy đứng lên nghênh đón Côn ca đầu tiên, tuyệt đối có ý nịnh nọt.
Thời điểm hiện tại, không lấy lòng Dạ Côn thì còn lấy lòng ai, chỉ mong Dạ Côn có thể nới đỡ cho bọn họ vài câu.
Dạ Côn cảm thị này. . . biểu diễn có hơi xốc nổi, thậm chí còn cảm thấy rất xấu hổ.
- Chê cười, chê cười, anh hùng gì chứ. . .
Dạ Côn điệu thấp hai tiếng, hình tượng hiện tại phải thật ngay ngắn, vất vả lắm mới tẩy trắng được.
- Anh hùng xuất thiếu niên, không tệ.
Mộ Dung Châu nhìn Dạ Côn cười nói, đánh chết y cũng không nghĩ tới, kết quả sẽ như vậy, bảo nhi tử đi đưa một cái phù bình an, còn tưởng rằng Dạ Côn sẽ toi đời, không ngờ hiện tại vẫn sống sờ sờ đứng đấy, thậm chí còn được thần sứ ngợi khen, phần vinh quang này, lục đại gia đều chưa từng có.
Thượng Quan Đức Nguyên khen ngợi nói ra:
- Ta đã nói thiếu niên lang cương chính như thế, sao lại ra tay đánh người, hiện tại quả thật đã chứng minh lời ta nói là đúng.
- Anh hùng, chúng ta cùng nhau chơi có được hay không.
Diêm Dương Văn cười tủm tỉm nói ra.
Dạ Côn nhìn Diêm Dương Văn, Diêm Tiếu ở sau lưng vẫn không ưa nổi Dạ Côn, dù sao cường ngạnh nữ nhân mình thích, sao có thể vui được.
Chu Bán Sinh cẩn thận giải thích:
- Bỏ qua cho, Diêm gia chủ tu luyện tẩu hỏa nhập ma.
- Ồ, là như vậy à.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Mà lúc này Chu Tuấn cùng Thượng Quan Tử Tài đi đến, chắp tay hướng phía mọi người, lập tức đứng ở sau lưng cha mình.
Mà vị trí giữa không ai ngồi, Dạ Côn đều muốn ngồi lên, ngẫm lại thôi được rồi, đừng gây chuyện.
Lúc này Chu Tuấn cùng Diêm Tiếu liếc nhau một cái, ánh mắt Chu Tuấn mang theo lãnh ý, mà Diêm Tiếu mang theo áy náy, cho dù trước kia quan hệ bọn họ tốt, hiện tại thuyền nhỏ hữu nghị cũng đã lật.
- Dạ Côn, lát nữa thần sứ tới, có gì nói đó là được.
Chu Bán Sinh bỗng nhiên nhắc nhở một tiếng.
Dạ Côn chững chạc đàng hoàng nhẹ gật đầu:
- Gia chủ, ta biết nên nói gì.
Trong lời nói tựa hồ còn mang theo một chút uy hϊế͙p͙, Chu Bán Sinh cũng không nói gì thêm nữa, Chu Tuấn sau lưng nghiến răng, rất muốn cắn chết Dạ Côn.
- Gia Cát a, ngươi tìm được một đứa cháu rể tốt, thật hâm mộ.
Lăng Chiến hướng phía Gia Cát Nhất Cách trêu chọc nói ra, nhưng cùng lúc cũng làm tát vào mặt Chu Bán Sinh, vừa mới từ hôn con của ngươi, liền tìm được một người khác, tốc độ này ngươi có chịu được không.
Chu Bán Sinh mặt không đổi sắc, thế nhưng Chu Tuấn lại không có định lực như vậy, vẻ mặt trắng bệch, rõ ràng lại bị tức đến.
Nhìn bộ dáng của Chu Tuấn, nếu như không cố gắng điều dưỡng, sớm muộn gì cũng bị tức chết.
Gia Cát Nhất Cách cười cười:
- Ánh mắt của Thanh Thanh tốt.
Chu Tuấn đã sắp trợn lồi cả mắt, ý của ngươi là ánh mắt lúc trước không tốt?
Lúc này vẻ mặt Chu Bán Sinh cũng không bình được được nữa, gièm pha con của mình như thế, thực sự không nhịn được.
Thế nhưng vừa nghĩ đến thần sứ sắp tới, khẩu khí này vẫn phải nhịn xuống.
Trong lòng Dạ Côn đều muốn cười nở hoa rồi, thầm nghĩ có phải mình quá ác rồi hay không, ngẫm lại căn bản cũng không tính là gì, có thể vứt bỏ hài tử vừa mới sinh ra đời, đó mới gọi là độc ác.
- Nếu như ta có một đứa con gái, nhất định cũng phải gả cho vị Dạ công tử này.
Mộ Dung Châu lên tiếng cười, Mộ Dung Khang đứng ở phía sau đột nhiên muốn trêu chọc một tiếng, nếu như Côn ca không ngại, ta cũng được.
Mọi người bắt đầu đập mông ngựa Côn ca, ngoại trừ vị gia chủ Chu Bán Sinh này ra.
Côn ca bất kể đi tới chỗ nào, đều là nhân vật tiêu điểm.
Khó có thể tưởng tượng, ngưu bức hống hống lục đại gia cũng có một ngày như vậy, thả Ma Thần, đúng là lấy đá nên chân mình, hạ hạ sách.
Nhưng vào đúng lúc này, một vệt kim quang rơi xuống phía trước chính đường, chuyện này khiến mọi người sửng sốt một chút, lập tức tranh thủ thời gian đứng lên ra đi nghênh đón.
Lăng Chiến thu hồi nụ cười hung hăng càn quấy, lúc này phải nghe lời, đối mặt với Thần tộc buông xuống, lục đại gia quả thật không đáng chú ý, tựa như Thạch Âm nói, lục đại gia chẳng qua là chó giữ nhà của Thần tộc mà thôi.
Dạ Côn cũng đi theo ra nhìn một chút, chùm sáng không khác lúc Chu Hoài Nhân đi tới Huyền Nguyệt đại lúc là bao, thoạt nhìn rất cao quý.
Xuyên thấu qua ánh vàng, Dạ Côn phát hiện hai bóng người.
Thần tộc có hai người tới, chuyện này khiến mọi người có chút nghi hoặc, tới một người đã là vinh quang lớn lao, thế mà tới hai người, quá ngoài ý muốn.
Đồng thời, mọi người cảm giác được một cỗ áp lực kéo tới, có lẽ là Thần tộc thiên sinh mang theo khí tức, khiến cho người ta vô thức đều sẽ có loại ảo giác này, Côn ca liền không có.
Theo chùm sáng tan biến, hai đạo nhân ảnh một trước một sau xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Chu Bán Sinh không hề nghĩ ngợi, cùng mọi người chắp tay hô:
- Bái kiến thần sứ.
Dạ Côn cũng hô theo, bất quá lại âm thầm đánh giá hai người mới tới, thoạt nhìn không khác gì người bình thường, người phía trước tóc dài, trường bào màu trắng lộ ra một cỗ kim quang, có chút loá mắt, trên trán mang theo một cỗ cao ngạo trời sinh.