Nam tử đứng ở phía sau cũng giống như vậy, duy nhất không giống chính là tướng mạo, Dạ Côn cảm thấy. . . người phía sau, tướng mạo không có tốt như vậy, thế nhưng cảm giác có chút kinh ngạc.
Theo đạo lý mà nói, đứng ở phía sau là tùy tùng mới phải, thế nhưng y đứng ở nơi đó, tựa như người ở phía trước mới là tùy tùng.
Ở trong mắt Côn ca, còn có đứng trước sau, thế nhưng ở trong lòng lục đại gia, chỉ cần là Thần tộc, bọn họ đều phải tôn kính.
Nhưng trong lòng đồng thời cũng đang nghĩ, không ngờ Thần tộc lại giống mình như vậy, không có mọc cánh.
- Rất lâu không có tới.
Thần tộc đứng ở phía sau đột nhiên cảm thán.
Thần tộc ở phía trước dừng một chút, lập tức nhẹ nói ra:
- Muốn ta đứng ở chỗ này nói sao?
Lục đại gia biến sắc, một câu này thật mém hù chết bọn họ.
- Mời thần sứ vào.
Chu Bán Sinh tranh thủ thời gian khom người nói ra.
Hai vị thần sứ đi vào trong đại sảnh, bất quá cũng không có liếc mắt nhìn Côn ca, Dạ Côn bỗng nhiên phát hiện, Thạch Âm lão đại ca còn dễ tiếp xúc hơn, Thần tộc rất cao ngạo, vừa nhìn liền biết chính là loại đi đường mặt hất lên trời.
Thần sứ đi phía trước ngồi xuống, người sau đứng ở bên cạnh.
Nhưng mà không có thần sứ cho phép, lục đại gia đều không dám ngồi xuống.
- Đều ngồi đi.
- Tạ thần sứ.
Mọi người chắp tay, sau đó ngồi xuống.
Làm thế hệ trẻ tuổi, hiện tại có cơ hội nhìn thấy Thần tộc chân chính, đó ;à chuyện phi thường may mắn, lúc này Mộ Dung Khang đều kích động. . . muốn đi nhà xí.
Mà Chu Tuấn cũng xúc động, muốn xông tới, nói cho thần sứ biết mình bị Dạ Côn khi dễ, hắn khi dễ mình, chính là đang khi dễ toàn bộ Thần tộc, cũng là đang đánh mặt Thần tộc, phụ thân không cho mình làm chủ, như vậy bọn họ khẳng định sẽ.
Nếu Chu Bán Sinh biết suy nghĩ của Chu Tuấn, khẳng định sẽ hối hận năm đó vì sao không bắn người lên vách tường, thật đúng là một tên đần độn.
- Các ngươi có thể gọi ta Hải Chi.
- Hải Chi đại nhân.
Mọi người đứng dậy chắp tay hô, Dạ Côn bất đắc dĩ, quy củ nơi này thật là nhiều.
Hải Chi nhẹ gật đầu, mọi người mới ngồi xuống.
- Ai là Dạ Côn?
Hải Chi trực tiếp hỏi, cũng có điểm khiến cho người ta kinh ngạc, nhanh như vậy liền nói chính sự.
Dạ Côn cũng không luống cuống, đứng dậy đi ra giữa, chắp tay nói ra:
- Hải Chi đại nhân, ta chính là Dạ Côn.
Hải Chi cùng thần sứ phía sau cẩn thận dò xét Dạ Côn, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, thiếu niên lang này tuổi còn trẻ, tu vi lại không thấp, khó trách dám khiêu chiến cùng Ma Thần, thật là tuổi trẻ khinh cuồng, không chết đã là đại vận.
- Lần này ta tới, thứ nhất là khen ngợi ngươi.
Hải Chi nhìn Dạ Côn trầm giọng nói ra, này giống như là đang khen ngợi sao. . . cảm giác giống như là đang răn dạy.
Trong lòng Dạ Côn hô to Thần tộc hẹp hòi, ngươi tối thiểu cũng phải cho một chút đồ vật khen ngợi thực tế chứ, khen miệng tính là gì, quá keo kiệt.
- Hải Chi đại nhân, ta chỉ là làm chuyện người Thiên Cung nên làm, khen ngợi gì đó, thực sự không đảm đương nổi.
Côn ca dựa theo sáo lộ thường dùng, muốn thu được càng nhiều chỗ tốt.
Hải Chi sửng sốt một chút, gia chủ đều không dám ở trước mặt phản bác, người trẻ tuổi kia lại dám như thế, không hổ là tồn tại dám đỗi Ma Thần.
- Theo ta được biết, ngươi cũng không phải người của Thiên Cung.
Hải Chi nhàn nhạt hỏi, lời này chính là đang hoài nghi, ngươi là đang vuốt mông ngựa.
Côn ca là người dễ bị vạch trần như vậy sao, lúc này thấp giọng nói ra:
- Mặc dù ta không phải người Thiên Cung, nhưng ta vừa ra đời, bên tai nghe nhiều nhất, chính là sự tích to lớn của Thần tộc, trên sách nói, nếu như không có Thần tộc, lúc này Huyền Nguyệt đại lục đã sớm sinh linh đồ thán.
- Cho nên, lúc ta còn nhỏ, liền âm thầm thề, nhất định phải tùy tùng Thần tộc, đem diệt trừ Ma tộc tà ác, phần tín niệm này giúp ta vượt qua nỗi thống khổ khi tu luyện.
Dạ Côn che ngực nói ra, phảng phất đang nói, lúc ta tu luyện, rất là thảm.
Nếu như Dạ Tần có mặt ở đây, khẳng định sẽ nghiêm túc hỏi:
- Đại ca, ngươi sờ lấy lương tâm của mình, đời này ngươi từng tu luyện qua sao?
Dạ Côn che ngực thấp giọng lại khàn giọng:
- Ta dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn Hổ Điêu, mỗi khi sắp không chịu nổi, tín niệm trong lòng lần nữa thức tỉnh ta, nếu như trong lòng không có Thần tộc, chỉ sợ ta không kiên trì nổi đến bây giờ, hôm nay gặp mặt hai vị đại nhân, chính là thời điểm vui nhất đời ta, không có cái thứ hai.
Mọi người nghe Côn ca nói lời từ đáy lòng, đều có chút xuất thần, thế này cũng quá mức đi, cho dù chúng ta vuốt mông ngựa, đều không dám nói thế.
Chu Tuấn rất muốn trực tiếp vạch trần âm mưu đầu trọc của, tên này tuyệt đối là chuyên gia chém gió, hắn nào có để Thần tộc vào mắt, đều là đánh rắm!
Nhưng mà Côn ca vẫn chưa nói xong.
- Lần này đối mặt với Ma Thần mạnh mẽ, tín niệm trong lòng sụp đổ, Ma Thần thực sự quá cường đại, nhưng nhìn Ma Thần phá hủy phòng ốc, trong miệng vũ nhục Thần tộc, ta sao có thể nhẫn, muốn vũ nhục Thần tộc, nhất định phải bước qua thi thể của ta! Cũng chính là như thế, ta mới có thể giằng co với Ma Thần.
Nói nhiều như vậy, Côn ca lần nữa tổng kết một thoáng:
- Cho nên ta cũng không phải anh hùng, tương phản. . . Thần tộc mới là anh hùng, không có Thần tộc, ta không thể kiên trì được.
Gia Cát Nhất Cách nghe xong sững sờ, một câu cuối cùng, đúng là vẽ rồng điểm mắt. . . Dạ Côn, thực sự quá thông minh.
Nào chỉ là Gia Cát Nhất Cách nghĩ như vậy, những người khác cũng giống thế, không hổ là nam nhân dám khiêu chiến với Ma Thần, cái miệng này quả nhiên ghê gớm.
- Nói rất hay!
Hải Chi nghe xong nhịn không được vỗ tay, rất lâu rồi không nghe được lời thoại kích tình như thế, loại cảm giác này thật tốt.
Theo Hải Chi vỗ tay, những người khác cũng cùng vỗ tay theo.
Chu Tuấn đã sắp không nhịn nổi, tên đầu trọc kia đang lừa các ngươi đó.
Toàn trường đều bị Côn ca lừa, duy chỉ có Chu Tuấn không có thực lực nhìn thấu Côn ca, dĩ nhiên đều là tức giận suy đoán.
Dạ Côn hơi hơi ngửa đầu, tựa hồ muốn ép nước mắt trở về, như thế càng có thể chứng minh lời nói kia xuất phát từ nội tâm.
Hải Chi thấy bộ dáng của Dạ Côn, cũng khẽ gật đầu, y thiếu niên lang này quả thật không tệ, rất có tiền đồ.
- Dạ Côn, lời nói này của ngươi khiến ta rất hài lòng, Chu Bán Sinh, ngươi phải phát huy tín niệm như thế thật tốt, nếu như người người Thiên Cung đều như thế, vậy chúng ta căn bản không cần e ngại Ma tộc.
Hải Chi nhìn Chu Bán Sinh nhẹ nói ra.
Chu Bán Sinh tranh thủ thời gian trả lời:
- Vâng, Hải Chi đại nhân.
- Đối với hành động anh dũng của Dạ Côn lần này, Thần tộc trải qua thảo luận, phong Dạ Côn làm thần sứ, chưởng quản Thiên Cung!
Trong đầu mọi người đều oang oang cả lên.
Ngay cả Dạ Côn cũng không nghĩ tới, thế mà ban thưởng cho mình chức thần sứ, vừa rồi còn nói là khen miệng, hiện tại xuất đại chiêu, khiến Côn ca đều trở tay không kịp.
Lục đại gia không thể nào hiểu được, vì sao Thần tộc lại làm như vậy?! Phong thần sứ, vậy đồng nghĩa với nạp Dạ Côn vào Thần tộc, còn chưởng quản Thiên Cung! ! ! Địa vị trong nháy mắt liền cao hơn lục đại gia đang ngồi ở đây! ! !