TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 918: Đạt Thành Quan Hệ Hợp Tác

- Hiểu, vừa rồi nữ hoàng đại nhân ngươi nói có thể chia sẻ tình báo, như vậy không bằng hiện tại chúng ta chia sẻ một thoáng đi?
- Có thể, ngươi muốn biết chuyện gì?
Hoa Sa La nhàn nhạt hỏi.
- Ta muốn biết, Thánh Thiên gia đến cùng là bị ai diệt.
Dạ Côn nghiêm túc nói ra.




Hoa Sa La biểu lộ không có gợn sóng, từ tốn nói:
- Đã là giao dịch, vậy ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.
- ......
- Nữ hoàng đại nhân, ngươi muốn biết chuyện gì?
- Quan hệ của ngươi cùng Ma Thần.
Hoa Sa La nhẹ nói ra, xem ra rất để ý chuyện này.


Chuyện này khiến Dạ Côn có chút kinh ngạc, tiếp tục vô ích, moi ra tình báo có lợi, rất phù hợp với người xảo trá.
Thế nhưng Côn ca là loại người này sao. . . chắc chắn sẽ không.


- Thế nào? Trao đổi tình báo như thế đối với ngươi mà nói cũng không khó lắm đi, dù sao tình báo này quan hệ đến địa vị của ngươi ở trong mắt Thần tộc.


Đối mặt Hoa Sa La dụ hoặc, Dạ Côn có điểm động tâm, chỉ cần biết người diệt Thánh Thiên gia, như vậy bắt. . . liền có thể đánh vào nội bộ Thần tộc, xử lý chuyện của mẫu thân cũng tương đối thuận tay.


Thế nhưng Côn ca vẫn muốn cẩn thận một chút, dù sao ngày mai sẽ phải đi bắt người, kiên nhẫn một chút thì hơn.
- Điều kiện này đối với ngươi mà nói không khó lắm, đổi không?
Hoa Sa La tiếp tục hỏi.
Dạ Côn suy nghĩ một chút, đột nhiên ngáp:


- Mệt mỏi quá, hay là ngày mai chúng ta trò chuyện tiếp đi?
- Ngày mai? Còn cần đợi đến ngày mai sao?
- Quá mệt mỏi, mấy ngày nay ta chạy khắp nơi, chân đều sắp gãy, không tin ngươi sờ thử.


Dạ Côn duỗi đùi ra, nhìn một chút. . . ngay cả trên bàn chân đều có lông, thế nhưng trên đầu tuyệt đối không xuất hiện cọng lông nào.
Nhưng mà Côn ca còn bảo Hoa Sa La đi sờ chân của mình, CMN. . . đúng là đùa giỡn trần trụi a.


Khóe miệng Hoa Sa La đều đang i run rẩy, nhất là thấy một chân lông kia, phân một chút lên đầu không tốt sao, sợ là lông ngươi đều mọc lộn chỗ rồi đi.
- Tùy ngươi.
Hoa Sa La trầm giọng nói ra, lập tức đứng dậy chuẩn bị đi.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Liên hệ với ngươi như thế nào?


- Tâm tình tốt sẽ tới tìm ngươi.
- Không phải nói muốn xử lý Chu Hoài Nhân sao. . . ta giúp ngươi chuyện này, ngươi nói cho ta biết người diệt Thánh Thiên gia, như thế nào?
Côn ca phi thường cáo già, đừng hòng chiếm tiện nghi Côn ca.
Hoa Sa La dừng một chút, quay đầu nhẹ nói ra:
- Ngươi hãy nghĩ rõ ràng.


Nói xong cũng tin tức liền biến mất trong đêm tối.
Dạ Côn thầm nghĩ nữ hoàng xảo quyệt, không cần Điện Hoàng các ngươi hỗ trợ, ta cũng có thể tìm tới.
Nhưng nếu như Bùi Thiên bên kia không tìm thấy manh mối thì biết làm sao, sờ lên đầu trọc, Dạ Côn cảm giác mọi chuyện cũng không thể quá lý tưởng.


Cầm bầu rượu lên, phát hiện trong bầu rượu không còn rượu, lần sau Hoa Sa La tới, nhất định phải đòi lại một bầu rượu mới được.
Bất quá đêm hôm nay thu hoạch lớn nhất chính là, biết Điện Hoàng không chỉ là một người, mà là một đám người.


Đoán chừng điểm này ngay cả cha vợ cũng không biết, năm đó chỉ qua là một người trong đó vặn ngã cha vợ, rõ ràng người bên trong Điện Hoàng đều là cao nhân.
Cổ Sâm Thụ có thể là một thành viên trong Điện Hoàng hay không, đây là một vấn đề đáng để suy ngẫm.


Thở hắt ra, Dạ Côn chống cái lưng mệt mỏi đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi theo Thiên La Viện đến An Khang châu, thật hy vọng Bùi Thiên bên kia có thể cho mình tin tức tốt.
Dạ Côn nằm xuống, thật không muốn bị tin tức xấu đánh thức.


Mơ mơ hồ hồ, Dạ Côn lại nghe thấy tiếng la của đệ đệ, nghĩ thầm không phải chứ. . . lại có tin tức xấu?
- Đại ca, đại ca. . .
Ngoài cửa vang lên tiếng hô của Dạ Tần.
Dạ Côn mở to mắt hô to:
- Đệ đệ, lại xảy ra đại sự gì?


Dạ Tần trực tiếp đẩy cửa ra, dù gì các tẩu tẩu cũng không tại.
- Đại ca, nhị thúc đã đợi ở bên ngoài.
- Sớm như vậy?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi.
- Ừm.
Mặc quần áo vào, Dạ Côn liền ra cửa, luận bối phận mà nói, vẫn không thể để trưởng bối chờ lấy.


Đi ra phủ đệ, Dạ Côn đã nhìn thấy người của Thiên La Viện, trong đó dĩ nhiên còn có Dạ Dương, mặc trang sức quần áo viện trưởng áo, cũng có mấy phần uy nghiêm.


Chẳng qua thực lực chỉ sợ yếu hơn Thương Minh rất nhiều, lần này người đi theo cũng không có một ai là Kiếm Đế, một đám người như thế, chỉ sợ đi cũng chẳng làm được gì, Bùi Thiên cũng không phải kẻ yếu.
Mặc dù không thích vị nhị thúc này, Dạ Côn vẫn đi ra phía trước hô một tiếng


- Nhị thúc.
- Đi thôi, thời gian không còn sớm.
Dạ Dương khẽ cười nói, thái độ này khiến Dạ Côn không nghĩ tới, trong ấn tượng, vị nhị thúc này chưa từng cười qua với mình, đều coi mình là người đã hại chết con của y.
Dạ Côn cũng cười cười gật đầu, quay đầu hô:


- Đệ đệ, trở về đi. . .
- Ừm, đại ca cẩn thận một chút.
Dạ Tần nhắc nhở.
Chỉ thấy mọi người Thiên La Viện trực tiếp bay lên không, mà Dạ Côn dừng một chút, hay là dùng thảm bay đi?
Chúng ta có thảm bay.
Lấy thảm bay ra, Dạ Côn xếp bằng ở phía trên đuổi theo.


Mà Dạ Tần trông thấy đại ca bay lên không, cảm thán một tiếng. . . đại ca mạnh như vậy, làm sao vẫn không biết bay a.
Sau khi Dạ Côn rời đi một canh giờ, Dạ Tần dẫn theo thê tử cùng hài tử ăn điểm tâm, chỉ thấy trong vườn bỗng nhiên ngưng tụ ra một luồng khí tức nguy hiểm.


Một đoàn vòng xoáy màu đen trống rỗng xuất hiện.
- Phu quân!
Trưởng Tôn Nhị kinh hô một tiếng, lập tức bảo vệ con của mình.
Dạ Tần cảnh giác nhìn vòng xoáy, làm sao cảm giác có chút quen thuộc, khí tức này. . .


Chỉ thấy Diệp Hoa trực tiếp từ bên trong vòng xoáy đi ra, thấy là Diệp Hoa, Dạ Tần hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. . . là cha vợ đại ca đến.
- Tần Tần.
Dạ Minh bước ra vòng xoáy, hướng phía nhi tử phất phất tay, phảng phất đang chúc mừng mình không có bị đánh té cứt.


Lần này Diệp Hoa tới cũng không có mang thuộc hạ, bất quá Đông Tứ cùng Đát Từ bọn họ cũng trở về, còn có con mèo kia. . .
- Cảm giác về nhà thực tốt.
Phi Tuyết bày hai tay chúc mừng.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra:
- Trong nhà lá rụng rất nhiều.
Phi Tuyết liền hiểu:
- Tới ngay, ta rất thạo chuyện này.


Ngoại trừ quét dọn vệ sinh, những chuyện khác đều không thể khiến Phi Tuyết vui vẻ.
- Tần Tần, đại ca con đâu?
Đông Môn Mộng đi tới tò mò hỏi.
- Đại ca? Đại ca vừa ra ngoài không lâu.
- Đi nơi nào?
Diệp Hoa hỏi.
- Đi An Khang châu bắt người rồi, tối nay liền sẽ trở lại đi.
Dạ Tần nhắm chừng nói.


Thượng Hiên nhẹ giọng hỏi:
- Có cần đi qua đó luốn không?
- Nếu tối nay trở lại, vậy thì chờ một chút đi. . . cũng sắp.
Liên Hàn nhẹ nói ra, mặc dù con rể có hơi làm loạn, nhưng nếu là đi bắt người, vậy cũn không cần quấy rầy.
- Vậy thì chờ một chút đi. . .
Diệp Hoa lạnh nhạt nói ra.


Mà Thượng Hiên bỗng nhiên cười nói:
- Thông gia, đã đến sàn xe nhà ngươi, không mang theo vị thông gia này ra ngoài đi dạo, nhìn phong quang Thái Kinh sao?
Dạ Minh liếc mắt nhìn Thượng Hiên, nhất thời không có kịp phản ứng, bất quá lập tức hiểu rõ, vừa đến Thái Kinh liền không an phận:


- Đúng đúng đúng, thông gia mới tới Thái Kinh, Mộng Mộng, ta dẫn thông gia ra ngoài đi dạo một chút.
- Đi đi, nhớ về ăn trưa.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.


Đọc truyện chữ Full