Chỉ thấy Diệp Hoa cùng Dạ Minh đi ra ngoài, mà Thượng Hiên tựa hồ muốn đi theo, lúc này Liên Hàn lên tiếng nói ra:
- Ngươi đi theo làm gì.
- Ta cũng muốn nhìn Thái Kinh phong quang a.
Thượng Hiên một mặt nghiêm túc, dựa vào cái gì vị thông gia kia có thể đi, ta lại không thể.
- Ngươi còn có chỗ nào không quen thuộc sao? Có cần ta giới thiệu lại cho ngươi không?
Thượng Hiên nhìn thoáng qua bóng lưng của Minh ca cùng Hoa ca, ánh mắt mang theo vẻ hâm mộ, mình có nên báo cáo bọn họ hay không? Thế mà vứt bỏ mình đi ra ngoài chơi. . .
Một bên khác, Dạ Côn cùng Dạ Dương đã đến bầu trời An Khang châu.
Dạ Côn ngồi ở trên thảm bay cũng là gọi Dạ Dương tới ngồi một chút, chẳng qua là Dạ Dương không có đến, không trách được Côn ca, ngồi thảm bay ăn điểm tâm, rất thoải mái.
Trong lòng mọi người Thiên La Viện nói thầm, một vị là nhi tử Thánh Nhân, một vị là cháu trai, quan hệ không phải rất hòa hợp.
Mọi người cũng không có trực tiếp tiến vào An Khang châu thành, đến ngoài thành liền hạ xuống, chọn đi bộ vào, cũng không muốn đánh rắn động cỏ.
Thậm chí lúc vào thành, tất cả mọi người đều thay đổi y phục, dù sao một đám người Thiên La Viện xuất hiện, vừa nhìn là biết muốn đến bắt người, đến lúc đó Bùi Thiên chạy, trời đất bao la, thật đúng là khó tìm.
- Nhị thúc, ta cảm thấy không cần thiết thay y phục.
Dạ Côn nhìn mọi người nhẹ nói ra.
- Vì sao?
- Bởi vì Bùi Thiên sẽ không chạy.
Kỳ thật Dạ Côn cũng có thể hiểu Bùi Thiên.
Dạ Dương dừng một chút, cau mày hỏi:
- Vì sao lại không chạy?
- Tâm của Bùi Thiên đều dồn hết cho học viện, cho dù chết. . . y cũng sẽ chọn chết ở trong học viện của mình.
- Mặc dù không biết vì sao ngươi lại nói như thế, nhưng vì đảm bảo an toàn, thay y phục vẫn tốt hơn.
Dạ Dương từ tốn nói, tiếp tục cùng mọi người thay đổi trang phục.
Dạ Côn không có ngăn cản, có lẽ là mình đoán sai. . . cẩn thận một chút cũng không phải không tốt.
Đi vào trong thành, Dạ Côn nhớ tới lần đầu tiên mình đến đây cùng với đệ đệ, khi đó cũng không phải vào từ cửa này, mà là ở khu nghèo khó kia, tuy nói lúc ấy muốn thay đổi hoàn cảnh nơi đây, đáng tiếc vẫn không có cách nào làm được, hiện tại tình cảnh vẫn như thế.
Nhìn mọi thứ xung quanh, phảng phất những chuyện kia chỉ mới phát sinh hôm qua, tòa thành trì có thể so với Thái Kinh này, vẫn náo nhiệt như lúc trước.
- Chúng ta không trực tiếp đến học viện sao?
Dạ Côn phát hiện đường đi không giống, tò mò hỏi.
Dạ Dương nhẹ nói ra:
- Đi tụ hợp với gián điệp trước.
Nhiệm vụ truy nã lần này do Dạ Dương làm chủ, Dạ Côn cũng không muốn nhúng tay quá nhiều, chỉ cần cuối cùng có thể bắt lấy là được, nếu như chuyện gì cũng nghe mình, vậy viện trưởng Thiên La Viện cũng sẽ không có uy tín gì.
Rất nhanh mọi người liền đi vào một cái tửu quán, tiểu nhị đang đang bận bịu lau bàn, trời sắp vào trưa, đến lúc đó sẽ có nhiều người.
- Khách quan, ăn món gì?
Tiểu nhị thấy đoàn người đi vào, lộ ra nụ cười thân thiện.
Dạ Dương từ tốn nói:
- Mười cân thịt Hổ Điêu, ít muối nhiều thịt.
Tiểu Nhị nghe xong đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó thái độ trở nên cung kính hơn rất nhiều:
- Khách quan, phía trên mời.
Dạ Côn đứng ở phía sau cảm giác, khẩu hiệu chắp nối của Thiên La Viện thế mà có quan hệ với Hổ Điêu, thật là thú vị.
Đi theo mọi người lên lầu, Dạ Côn cùng Dạ Dương ngồi xuống, những người khác đứng ở bên cạnh, mặc dù người Thiên La Viện đến không có mười vị trí đầu, nhưng đều là Kiếm Tông, đặt ở một vài địa phương vẫn rất lợi hại.
Sau khi Tiểu Nhị rời đi, Dạ Côn rất nhanh cliền nghe thấy tiếng bước chân, Dạ Côn cũng tò mò, không biết mình có quen người kia hay không.
Rất nhanh Dạ Côn liền hơi thất vọng, cũng không nhận ra tên gián điệp này, tuổi chừng chừng năm mươi, Dạ Côn cảm thấy hẳn là lão sư Học Viện An Kinh đi.
- Viện trưởng.
Nam nhân đến trước mặt Dạ Dương cung kính hô.
- Bùi viện trưởng bên kia thế nào?
Dạ Dương nhàn nhạt hỏi.
- Vẫn luôn ở trong học viện không có ra cửa, hiện tại là thời cơ tốt.
Sau khi nhận được tin tức, Dạ Dương trầm giọng nói ra:
- Rất tốt, sau khi giải quyết chuyện này ngươi liền có thể tiến vào Thiên La Viện.
- Tạ viện trưởng.
Nam nhân nghe xong vô cùng xúc động, dù sao gián điệp bên ngoài muốn tiến vào Thiên La Viện rất là khó khăn.
Dạ Dương đứng dậy, âm u nói ra:
- Các ngươi phong tỏa ngăn cản vùng trời Thiên La Viện, để phòng Bùi Thiên chạy trốn.
- Tuân lệnh!
Đám người Thiên La Viện đứng ở xung quanh cung kính quát, lập tức tan biến tại chỗ.
- Đi thôi.
Dạ Dương nhẹ nói ra.
Dạ Côn gật đầu, nếu như không phải hôm nay mình tới, có lẽ vị nhị thúc này sẽ không an bài như thế.
Nam nhân gián điệp cũng không có đi theo, có chuyện rời đi trước, mà Dạ Côn cùng Dạ Dương đi vào từ cửa chính.
Lần nữa đi vào Học Viện An Kinh, Dạ Côn suy nghĩ lúc trước bọn họ đến lấy, khi đó sơ kiến Học Viện An Kinh, cũng bị Học Viện An Kinh rung động đến, sau đó bị Bùi Thiên đuổi ra khỏi Học Viện An Kinh, những chuyện này phảng phất vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt.
- Nhị thúc, các ngươi tìm được chứng cớ gì rồi?
Đi vào trong Học Viện An Kinh, Dạ Côn tò mò hỏi.
Dạ Dương nhẹ nói ra:
- Bùi Thiên cùng Thương Minh từng qua lại mật thiết, trong đó còn liên lụy đến Trưởng Tôn Ngự.
Nói đến Trưởng Tôn Ngự, lúc ấy Dạ Côn liền rất ngạc nhiên, vì sao Bùi Thiên có vẻ như không sợ Trưởng Tôn Ngự, mà Trưởng Tôn Ngự đối với Bùi Thiên lại vô cùng nhường nhịn.
- Bùi Thiên cùng Trưởng Tôn Ngự có quan hệ gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Quan hệ cụ thể thế nào, chỉ sợ phải hỏi Bùi Thiên mới có thể chứng thực, hiện tại chứng cứ chỉ có thể chứng minh y cùng Thương Minh là cùng một bọn.
Dạ Côn thở dài một hơi, vị Bùi viện trưởng này xem như ẩn giấu sâu nhất, chỉ sợ đây chỉ là mặt ngoài, kỳ thật thân phận Bùi Thiên hẳn càng thần bí hơn.
Nhưng vào đúng lúc này, một bóng người ngăn cản đường đi của hai người.
Đây là một nam tử mặt như băng sương, rất là lãnh ngạo.
- Hai vị, viện trưởng cho mời.
Nam tử mở miệng ngược lại khiến Dạ Côn cùng Dạ Dương không nghĩ tới.
- Dẫn đường.
Dạ Dương mặt không đổi sắc từ tốn nói.
- Mời.
Dạ Côn cảm thấy tiến vào học viện, chỉ sợ Bùi Thiên đã phát hiện ra.
Theo nam tử dẫn đường, hai người rất nhanh xuyên qua khu học viện, đi tới nơi viện trưởng ở, hương hoa lập tức xông vào mũi.
- Viện trưởng đang ở bên trong.
Nam tử đứng ở cửa ra vào cung kính nói ra.
Dạ Côn cảm giác, Bùi Thiên hẳn phải biết chút gì đó, trực tiếp chờ ở chỗ này, có mấy phần can đảm.
Đi vào sân nhỏ, đập vào mắt chính là hồ nước, trung ương có một vị lão nhân đang ngồi uống trà, ăn mặc trang phục lộng lẫy, đây không phải chính là Bùi viện trưởng sao.
Chẳng qua là Dạ Côn có chút kinh ngạc, hôm nay Bùi viện trưởng rất biết cách ăn mặc, phảng phất muốn đi tham dự một bữa tiệc trọng đại vậy, nhưng tay áo bên trái rỗng tuếch, bởi vì chuyện thi nhân lần trước, Bùi Thiên dứt khoát chém đi cánh tay của mình, lúc này mới không có bị lây nhiễm.
- Viện trưởng tới, còn có Dạ công tử, mời ngồi.
Bùi Thiên quay đầu nhìn hai người, thế mà lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Ở trong ấn tượng của Dạ Côn, Bùi Thiên chưa từng cười qua, lúc nào cũng nghiêm mặt, giống như mọi người đều thiếu tiền y vậy.
Vậy mà Bùi Thiên hôm nay, phảng phất được trả hết nợ, một thân nhẹ nhàng.