- Nhưng ta cũng là Điện Chủ của Thánh Điện, Thánh Nhân. . . nếu như ngươi đi Côn Miểu, vậy chẳng khác nào chà đạp tôn nghiêm của Côn Miểu. . . đến lúc đó. . . chỉ sợ Dạ gia khó thoát tội." Ngô Trì cũng không có dọa Dạ Tư Không, ở trên Huyền Nguyệt đại lục, đã rất lâu rồi không có chuyện thế lực ở địa vực này chạy đến địa vực khác tác chiến.
Cho dù Đông U Thành trước kia cũng không làm như vậy, chỉ mới nói ra vài lời ngông cuồng, liền bị diệt.
Chớ nói chi là xách đao chạy đến địa vực người ta.
- Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến sinh mạng của dân chúng Thái Kinh?
Dạ Tư Không chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Trì, từ tốn nói:
- Ta là dùng danh nghĩa Dạ gia báo thù, hoàn toàn không có quan hệ gì với Thái Kinh.
- Dạ gia? ? ?
- Đúng vậy, ta không dùng thân phận Thánh Nhân, mà là dùng thân phận của một vị gia gia, ngươi hiểu chưa?
Dạ Tư Không lạnh giọng nói ra, ánh mắt mang theo một chút khinh thị, còn nói là lão sư của Dạ Côn...
Ngô Trì hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi ở bên cạnh, lâm vào trầm tư.
Cuối cùng, Ngô Trì ngẩng đầu trầm giọng nói ra: "Vậy thì tính thêm ta, ta dùng thân phận lão sư Dạ Côn đi."
Dạ Tư Không có chút kinh ngạc, ánh mắt xem thường dần có chút tán thưởng:
- Côn Côn có lão sư như ngươi, đây là may mắn của hắn
- Tiểu tử ngốc này, nhất định là khinh địch, bằng không sao có thể. . .
Ngô Trì vẫn muốn nhắc nhở Dạ Côn đừng xem thường bất kỳ kẻ địch nào, thế nhưng hiện tại đã muộn.
Dạ Tư Không khẽ thở dài một tiếng, nhìn về phía phong thư trong tay.
Phong thư này là Côn Miểu Ba gia đưa tới.
Phía trên bày tỏ sự thương tiếc đối với Dạ Côn, đồng thời Ba gia không muốn nhìn thấy Dạ gia nhúng tay vào chuyện ở Côn Miểu, chuyện điều tra nên để Ba gia tới tiến hành, Dạ gia chỉ cần ngồi chờ tin tức.
Nếu như Dạ gia khư khư cố chấp, như vậy Dạ gia chính là kẻ địch của toàn bộ Côn Miểu, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, không ai nói trước được
Thái độ của Ba gia như một tòa núi lớn đặt ở trên vai Dạ Tư Không, đây là đang khiêu chiến toàn bộ Côn Miểu, Dạ gia có thực lực như vậy sao?
Dạ Tư Không nghĩ đến hai người cha vợ của Dạ Côn, cho dù khiêu chiến tôn nghiêm Thần Ma hai tộc một thoáng, cũng có thể được.
Dạ gia muốn trả thù Võ Thành Bảo, chuyện như vậy đang cấp tốc lên men, thậm chí đã sắp truyền đến Thiên Cung.
Người nghe được đầu tiên dĩ nhiên chính là Mộ Dung Khang.
Mộ Dung Khang nghe thấy Dạ Côn treo, trong lòng loạn thành một đoàn, Dạ Côn là thần sứ, đồng thời còn là gia chủ tạm thời ở Thiên Cung, đây không phải chuyện đùa.
Cho nên Mộ Dung Khang trực tiếp chạy về bẩm báo với phụ thân y chuyện này.
Gia Cát Nhất Cách rất nhanh cũng nghe thấy chuyện này, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Bất quá cũng may tin tức Dạ Côn tử vong chỉ lưu truyền giữa mấy người gia chủ bọn họ, cũng không có lan rộng ra ngoài.
Bằng không thì Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu khẳng định sẽ liều lĩnh chạy đến Huyền Nguyệt đại lục thăm Dạ Côn ...
Tuy nói Côn ca đã chết, thế nhưng hậu cung của Côn ca vẫn náo nhiệt như vậy.
Các nàng có biết hay không, vậy phải xem Mộ Dung Khang kín miệng tới cỡ nào.
Lăng Chiến nghe thấy Dạ Côn chết, trong lòng có chút vui vẻ, dù sao trong Thiên Cung ngoại trừ Diêm Dương Văn, y tự nhận chiến lực của mình đứng thứ hai, Thần tộc cũng không thể để một kẻ ngốc lên làm gia chủ được.
Nhưng Chu Hoài Nhân nghe thấy tin tức Dạ Côn tử vong, cả người đều ngây dại.
Chớ nói chi là Thủy Linh Linh.
Mới chết một đứa, lúc này mới bao lâu, lại truyền tới tin dữ.
Nguyên bản không tính nhận nhau, chỉ muốn nhìn nhi tử sống thật tốt, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, muốn nhận cũng không nhận được.
Thủy Linh Linh tê tâm liệt phế, mà Chu Hoài Nhân cảm thấy, đây là lão thiên đang trừng phạt mình.
Lăng Chiến đã không kịp chờ đợi muốn báo chuyện này cho Thần tộc, Dạ Côn chết, mau thay người đi.
Ngoại trừ Chu Hoài Nhân, những gia chủ khác đều tụ tập đến thần miếu.
Theo thần miếu mở ra, mấy người đi vào trong, một mảnh đen kịt trở nên sáng lên, pho tượng Đế Quân đứng thẳng ở trung ương, xung quanh đều là mây mù lượn lờ.
- Chuyện gì?
Trong không khí truyền đến âm thanh của Hải Chi.
Gia Cát Nhất Cách cung kính nói ra:
- Đại nhân, vừa rồi truyền đến tin dữ, thần sứ tại Huyền Nguyệt đại lục bị ngộ hại.
Lăng Chiến cuối đầu có chút xúc động, cảm thấy hôm nay đúng là ngày tốt, vị trí gia chủ đã sắp đến lượt mình.
- Cho nên?
Âm thanh Hải Chi lần nữa vang lên, mang theo chất vấn.
Chuyện này khiến Gia Cát Nhất Cách sững sờ, những người khác càng không hiểu ra sao.
Lăng Chiến vừa rồi còn rất hưng phấn, hiện tại giống như bị tạt một chậu nước lạnh, không biết ra sao.
Gia Cát Nhất Cách tranh thủ thời gian nói tiếp:
- Thuộc hạ cảm thấy chuyện như vậy nên bẩm báo với ngài một tiếng, dù sao người chết là thần sứ, cũng là gia chủ Thiên Cung."
- Chuyện của Dạ Côn các ngươi không cần lo lắng, chuyện của hắn Thần tộc đã sớm biết được, không cần các ngươi quản, nên làm gì thì làm nấy, lui ra.
Vừa mới nói xong, một đạo cương phong đã thổi bọn họ ra khỏi thần miếu.
Trước kia đều là tự mình đi, lần này thế mà bị đuổi ra ngoài, đây là Thần tộc gõ bọn họ, đừng động kế vặt.
- Không thể nào!
Lăng Chiến nhíu chặt lông mày, nghi hoặc nói ra.
Mộ Dung Châu trầm giọng nói ra:
- Cái gì không thể nào?
Thượng Quan Đức Nguyên thấp giọng nói ra:
- Qua lần này có thể chứng mình một chuyện, Dạ Côn chưa chết, bằng không dựa theo quy củ của Thần tộc, nhất định sẽ thay người, sẽ không nói ra lời vừa rồi.
Gia Cát Nhất Cách nhẹ gật đầu:
- Từ chuyện này có thể thấy được, Thần tộc rất xem trọng Dạ Côn.
- Cuối cùng cũng có thể chơi rồi.
Diêm Dương Văn nở nụ cười vui sướng hoạt bát đi xuống thần miếu, mọi người than nhẹ một tiếng, người tốt như thế bỗng nhiên biến thành kẻ ngốc.
Gia Cát Nhất Cách hướng phía Mộ Dung Châu nói ra:
- Quan hệ tiểu Khang nhà ngươi với Dạ Côn không tệ, bảo nó tiếp tục lưu lại điều tra tình huống đi.
Mộ Dung Châu nhẹ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ nhi tử thật biết kết giao, nếu như Dạ Côn không chết, sau này Mộ Dung gia sẽ không quá kém.
Ít nhất cái đùi này phải ôm chặt, nhưng nếu như Dạ Côn thật chết rồi, vậy Mộ Dung gia liền không có phúc phận kia.
Cho dù Côn ca chết, những người này vẫn muốn ôm đùi, thật đúng là vô địch.
Bất quá thái độ Thần tộc cũng rất kỳ quái, không khỏi khiến Gia Cát Nhất Cách nghi hoặc.
Hải Chi vừa mới đuổi những người này đi, liền tranh thủ thời gian hồi phục Nguyên Thần, xem ra vừa rồi không phải là bản thể của y.
- Làm sao? Đám người Thiên Cung kia đã không đợi được rồi?
Trước mặt Hải Chi là một tên nam nhân cao lớn, nam nhân này Dạ Côn đã từng gặp qua, chính là vị chiến thần Hình Thiên kia.
Hải Chi cung kính cười nói:
- Đúng vậy, đã bị ta đuổi đi.
- Đám người trong Thiên Cung đúng là lòng tham vô đáy, tìm một cơ hội gõ bọn họ một cái.
- Vâng, đại nhân.
Sau khi nói xong, Hải Chi nghi hoặc hỏi:
- Đại nhân, chuyện của Dạ Côn, Thần tộc không nhúng tay vào sao? Dù sao nói thế nào Dạ Côn cũng là thần sứ, bị giết ở trên Huyền Nguyệt đại lục, cũng là muốn đánh mặt Thần tộc.
Hình Thiên chắp tay nhìn mặt trăng to tròn, lạnh nhạt nói ra:
- Cái chết của Dạ Côn, không phải ngẫu nhiên.