TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông
Chương 80

Nguyên Tứ Nhàn tức tới váng đầu, nói xong câu này là chân trái chân phải đột nhiên vướng vào nhau, suýt ngã nhào.

Lục Thời Khanh phía sau biến sắc, đưa tay muốn đỡ, không ngờ tự nàng vịn tường đứng vững lại được, y đành hậm hực rụt tay về, tiếp tục nối gót theo nhưng không dám đuổi sát quá, đi hai bước là dè dặt dừng nửa bước.

Mãi khi đến Lục phủ ở đầu kia mật đạo, Nguyên Tứ Nhàn vừa mở cơ quan, y mới liều lĩnh trước nguy hiểm bị chém ngang hông mà lao nhanh tới. Nhưng vẫn chậm một bước, thấy vạt áo mình bị kẹt trong khe cửa, không kéo ra được, y há miệng muốn gọi nàng giúp nhưng thấy nàng đi sai người chuẩn bị nước tắm rửa mà đầu không ngoảnh lại, y đành cởi áo làm ve sầu thoát xác.

Chờ y vất vả đuổi theo lần nữa, nàng đã đóng sầm cửa nhà tắm.

Y đứng bên ngoài, nghe bên trong nhanh chóng vang lên tiếng nước ào ào, cuối cùng y cũng không vào.

Nguyên Tứ Nhàn cho lui các tỳ nữ, cởi y phục rồi bước vào bồn tắm, vùi cả khuôn mặt vào trong nước, nhắm mắt lại không ngừng hồi tưởng đủ loại chuyện cả năm nay cùng Từ Thiện.

Nếu tất cả Từ Thiện trong ký ức biến thành Lục Thời Khanh…

Lúc nàng cãi nhau với y, y thay đổi thân phận giả vờ giả vịt tới khuyên nàng.

Ồ, giỏi!

Lúc nàng sốt ruột vì y mãi không tới cầu hôn, y thay đổi thân phận dạy nàng chòng ghẹo y thế nào, dạy nàng “chiều theo sở thích” ra sao.

Woa, cực kỳ lợi hại!

Lúc nàng an bài cho y và Hứa tam nương gặp mặt…

Đợi đã.

Nguyên Tứ Nhàn chợt ngẩng đầu khỏi thùng tắm, cụp mắt nhìn chằm chằm sóng nước dập dềnh, trong đầu bỗng hiện ra cảnh nàng thấy khi ngồi trên bờ sông Lộc nhìn lúc an bài cho Lục Thời Khanh và Hứa tam nương gặp nhau: thuyền ô bồng rung lắc dữ dội giữa lòng sông, mặt nước dao động từng vòng sóng gợn khiến người ta nhìn mà đỏ mặt.

Lúc nàng ngồi chịu lạnh trên bờ thì y với người ta làm gì trong thuyền?

Nàng bỗng tức quá hóa cười, khí huyết tuôn trào, bước ra khỏi thùng tắm, khoác đại một bộ y phục xông ra ngoài:

– Lục Thời Khanh!

Lục Thời Khanh đang ngồi bên bàn suy nghĩ về nhân sinh, vừa nghe tiếng là đứng phắt dậy ngay, đứng nghiêm quay mặt về phía nàng:

– Có mặt.

Đáp xong, y thấy y phục nàng xốc xếch, cổ áo chưa cài kín lộ một mảng da trắng như tuyết, một giọt nước xuôi theo cằm nàng rơi xuống, chảy một mạch vào trong kênh rãnh sâu hoắm.

Chóp mũi y lập tức nóng lên, tựa như bản thân chính là giọt nước kia vậy.

Nhưng Nguyên Tứ Nhàn không chú ý những điều này, ngực nàng phập phồng lên xuống chất vấn:

– Chàng và Hứa tam nương có quan hệ gì? Trước kia chàng và cô ấy yêu đương ngắn ngủi đã đành, nhưng sau đó sao còn… đong đưa rung lắc với cô ấy ngay trước mặt ta? Lục Thời Khanh, mặt chàng quả là dày hơn cả tường thành! Hôm qua chàng phụ Hứa Như Thanh, có phải ngày mai chàng sẽ phụ ta không?

Rõ ràng nàng đang mắng vô cùng hùng hổ, nhưng mắng xong mắt lại đỏ lên.

Gì mà Lục Thời Khanh chỉ có một chứ, đều là lời xằng xiên gạt người, nàng thấy y lắc mình một cái là có thể biến thành hai người, một người bơi dưới nước một người chạy trên bờ, một người thắm thiết với Hứa Như Thanh một người ôn tồn ở bên nàng.

Tuy Lục Thời Khanh bị chửi như chó nhưng lại thở phào nhẹ nhõm. Y sợ nàng giấu trong lòng không chịu hỏi, âm thầm cố chấp chuyện này. Chỉ khi nàng mắng ra thì y mới có cơ hội giải thích.

Y vội đáp:

– Người yêu đương ngắn ngủi với cô ấy là lão sư Từ Tòng Hiền của ta chứ không phải ta.

Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy hơi sững sờ, đầu óc bị y làm tức giận đến trì độn giờ mới bắt đầu hoạt động lại.

Vào khoảnh khắc thấy Lục Thời Khanh ở Từ trạch, quả thực nàng cho rằng từ đầu tới cuối y và Từ Thiện là cùng một người, nhưng dẫu sao có những chuyện không thể chỉ bịa đặt là có thể tròn trịa đến vậy. Nếu y chỉ tình cờ từng đóng vai nhân vật đó vài lần thì không lý nào lại kín kẽ không chút sơ hở. Bây giờ nghe y nói, nàng mới nhận ra chuyện này không ổn.

Theo lời Hứa Như Thanh kể với nàng về mối tình ngắn ngủi ấy thì Từ Thiện lớn hơn cô ấy sáu tuổi. Theo lời đồn, Lục Thời Khanh đích thực bắt đầu nổi danh từ mười ba năm trước. Nhưng lúc đó Lục Thời Khanh chỉ mới 10 tuổi, tuổi tác không khớp.

Như vậy xem ra, y không phải Từ Thiện thật sự.

Nhìn nàng bình tĩnh cau mày suy tư, Lục Thời Khanh cảm thấy có vẻ nguy cơ sắp được giải trừ bèn vội bước tới, nhưng đi được giữa chừng thì nghe nàng hét to lần nữa:

– Lục Thời Khanh…!

Y dừng bước ngay tắp lự, đứng nghiêm, tiếp tục nói:

– Có mặt.

Nguyên Tứ Nhàn há miệng to như quả táo:

– Từ Tòng Hiền là lão sư của chàng, sao chàng có thể làm chuyện đó với sư mẫu mình? Tuy lúc đó ta và chàng chưa định ra hôn ước, nhưng chàng đặt sư trưởng mình ở đâu hả?

Lục Thời Khanh đau đầu đỡ trán. Hồi đó y đã nói, chiêu này của Hứa Như Thanh là đẩy y vào hố lửa mà.

Y vội ngẩng đầu nói:

– Nguyên Tứ Nhàn, ta không làm chuyện có lỗi với nàng và lão sư, thật sự không có.

Chính y cũng thấy lời giải thích này vô cùng không thuyết phục, Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên càng không tin:

– Chàng không có? Vậy chàng và sư mẫu đánh nhau trong thuyền à?

– Ta…

Thấy y không giải thích được, Nguyên Tứ Nhàn cắn răng xoay người trèo lên giường kéo chăn che đầu, rõ ràng không muốn nói chuyện với y nữa.

Lục Thời Khanh thở dài, do dự một chút rồi cởi thắt lưng và áo ngoài, sau đó leo lên giường, nghĩ là trên giường sẽ dễ nói chuyện hơn, nhưng mới lên một nửa thì bị nàng quát:

– Chàng xuống đi, ta không muốn ngủ cùng chàng.

Một chân y dừng ở mép giường:

– Vậy ta ngủ ở đâu…

– Nhà chàng to như vậy mà hỏi ta à?

Câu “nhà chàng” này là vạch rõ ranh giới với y rồi.

Lục Thời Khanh khó xử:

– Nếu mẹ biết chúng ta chia phòng ngủ riêng vào đêm đại hôn, e là sẽ lo lắng.

Nguyên Tứ Nhàn hơi khựng lại, có chút mềm lòng. Nàng im lặng chốc lát rồi ló đầu khỏi chăn, bĩu môi nói:

– Vậy chàng tìm một chỗ ngủ trong phòng này đi.

Nói xong, nàng nhổm dậy ôm bộ chăn gối khác ở cuối giường ném cho y.

Tay y run run đón được, nhìn quanh bốn phía.

Từng góc gác xó xỉnh của gian phòng ngủ này y đều rất quen thuộc. Nhưng y chưa bao giờ ngờ sẽ có ngày mình phải tìm một chỗ an thân trong các góc đó.

Y nhìn trái ngó phải, cuối cùng cúi đầu nhìn:

– Ta ngủ dưới chân giường, được không?

Chỉ có chỗ này là gần nàng nhất.

Nguyên Tứ Nhàn nói “tùy chàng” rồi lại kéo chăn che kín đầu.

Vì không được tắt nến vào đêm đại hôn nên Lục Thời Khanh trải chăn đệm rồi nằm lên, không nói thêm gì nữa.

Bốn bề yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng thở của nhau, y thấy lúc này ngay cả thở cũng có thể làm phiền nàng nên cố sức nhẹ nhàng. Giày vò trong im lặng như thế hơn nửa canh giờ, không biết nàng ngủ hay chưa, vì chỗ chân giường quá hẹp khiến toàn thân y co lại không thoải mái, y trở mình trong phạm vi cực nhỏ để xoa dịu bớt sống lưng cứng ngắc.

Sau cái trở mình đó, y nghe bên trên truyền tới tiếng Nguyên Tứ Nhàn:

– Lục Thời Khanh, chàng ngủ chưa?

Câu hỏi này giống hệt như trước đây, lần đầu tiên nàng qua đêm trong xe ngựa khi cùng y xuôi nam,.

Nhưng lần này y không dám đùa, chỉ nói:

– Chưa.

Thật lâu vẫn không nghe nàng nói tiếp.

Y đợi một hồi, đang toan hỏi nàng muốn nói gì thì nghe nàng lên tiếng:

– Thiếp tin giữa chàng và Hứa Như Thanh không có gì.

Trước đó nàng bị chân tướng đột ngột đả kích quá dữ dội, cộng thêm từng đợt sóng to gió lớn trong quá trình hồi tưởng làm đầu óc u mê nên nói không lựa lời.

Lục Thời Khanh nghe vậy, chấn động trong lòng.

Nàng vẫn nằm đó, nhìn đỉnh màn trên đầu nói:

– Thiếp vừa bình tĩnh lại suy nghĩ, cảm thấy mình phân biệt được đâu là giả, đâu là thật.

Dù y nói dối nàng vô số lần, nhưng ngực y chịu một đao là thật. Người vì nàng mà trái tim hỗn loạn, rơi vào tay địch đích thực là y. Nếu đã như vậy, y không thể nào làm ra chuyện đó.

– Thiếp không qua lại nhiều với Hứa tam nương, không dám khoác lác là mình hiểu rõ cô ấy, nhưng thiếp nghĩ, nữ tử thì ai cũng giống nhau. Giống như trước đây thiếp thích thân mật với chàng trước mặt Thiều Hòa, cô ấy cũng vậy thôi. Ngày đó ở trên thuyền, có lẽ cô ấy cố ý diễn kịch cho thiếp xem. Cô ấy muốn thiếp biết khó mà lui, từ bỏ ý nghĩ với lão sư chàng.

Lục Thời Khanh thở dài.

Lúc nãy y không giải thích với nàng ý đồ thật sự của Hứa Như Thanh, là vì không hi vọng lớp ngăn cách cuối cùng giữa hai người bị phá thủng.

Y không muốn nàng nhớ lại những đấu tranh và dao động nội tâm của bản thân trước đây. Y lừa nàng cả một năm ròng, khiến nàng thích Từ Thiện giả giả thật thật kia, đây là lỗi của y. Nàng không cần tự trách mình.

Nhưng dù y không nói, nàng vẫn hiểu rõ ràng, đồng thời thẳng thắn đối mặt với nó.

Y không thể không thừa nhận, đôi lúc nàng còn dũng cảm hơn cả y.

Nguyên Tứ Nhàn hít sâu một hơi như đã hạ quyết tâm:

– Lục Thời Khanh, chàng lừa gạt đùa bỡn thiếp một năm, thiếp cũng hai lòng với chàng một năm; chàng không thẳng thắn với thiếp về phe phái chính trị chàng tham gia, thiếp cũng không nói rõ với chàng về xu hướng của Nguyên gia; tuy nhớ lại những ngày tháng thiếp cố công diễn chẳng khác nào trò cười trong mắt chàng, thiếp vẫn đau lòng, nhưng quả thực thiếp không có tư cách trách móc chàng quá đáng, cho nên… chúng ta hòa nhau.

Lục Thời Khanh gian nan nuốt nước miếng, im lặng một lát rồi nói:

– Nguyên Tứ Nhàn, ta không muốn hòa với nàng.

Nguyên Tứ Nhàn đờ đẫn chớp mắt, sau đó nghe y nói:

– Nàng không làm gì sai với ta cả, là ta nợ nàng. Nếu bây giờ nàng hòa với ta, thì ta phải đi đâu để trả nợ nàng đây?

Nàng hai lòng là do y hại, nàng không rõ lập trường chính trị của y, không nhìn thấu được môn hạ thị lang nên che giấu là điều nên làm. Tuy trước đây y có tư tâm muốn nàng thẳng thắn với y nhưng thực ra y biết nàng làm như vậy không hề sai.

Lần này hình như Nguyên Tứ Nhàn hơi hiểu được ý y. Có lẽ y lầm tưởng hòa nhau nghĩa là hai bên không ai nợ ai, từ nay ai đi đường nấy, cho nên y liều mạng ôm tội về mình, kiên trì muốn nàng cho y cơ hội trả nợ.

Nàng buồn cười nói:

– Có phải chàng cảm thấy thiếp rất vô tâm, hôm nay thành thân mà ngày mai có thể hòa ly với chàng không?

Lục Thời Khanh nghẹn. Y đúng là nghĩ như vậy đấy. Dù sao tới bây giờ nàng không hề có ý chung giường chung gối kia kìa, có lẽ nàng thật sự không muốn trao tấm thân hoàn bích của mình ra, để tiện chừa lại đường lui.

Nàng thở dài:

– Chàng lên đây.

Lục Thời Khanh hơi hoàn hồn, trở mình bò lên, ánh mắt lấp lóe nhìn nàng.

Nguyên Tứ Nhàn xoa đôi mắt mệt mỏi:

– Đừng nhìn thiếp như vậy, hôm nay thiếp mệt quá, cho chàng ôm ngủ trước, mai hẵng nói sau.

Lục Thời Khanh “ừm” một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng nháy mắt đã chui vào chăn nàng, đầu óc nhanh chóng suy tính lập mưu để được voi đòi tiên.

Đọc truyện chữ Full