Lục Thời Khanh vừa nghe có thể “ôm ngủ”, lại còn có thể “mai hẵng nói sau” là có thể nghĩ tới sau này con mình ra đời nên đặt tên gì rồi. Nhưng y nhanh chóng thu lại những mơ tưởng xa xôi, quyết định làm đâu chắc đấy, trước tiên cứ ôm chặt nàng đã, dù sao phải bước mỗi bước thật vững thì mới có thể tiến triển lên cao.
Y duỗi tay ôm nàng vào lòng, vì lần này không cần sợ bị lộ vết thương nên mặt đối mặt với nàng.
Nguyên Tứ Nhàn thực sự mệt mỏi, cả ngày nay cơ thể nàng đều rã rời hệt như bị người ta đánh cho một trận vậy. Nàng mềm lòng cho y ngủ chung, sau đó không còn sức để giày vò nữa, cứ thế nép vào y nhắm mắt lại.
Nhưng tinh thần của nàng chưa thực sự ngơi nghỉ, khắp trong đầu vẫn là bóng dáng của Lục Thời Khanh và Từ Thiện.
Kỳ thực nàng vốn không phải người tốt tính như thế. Nàng đồng ý tha thứ là vì đã bình tĩnh suy ngẫm: nếu nàng là y, nàng sẽ lựa chọn thế nào.
Cho đến nay, Lục Thời Khanh vẫn chưa cho nàng cơ hội thật sự để hiểu y. Mãi tới đêm nay, hai bóng người bị y cắt nửa từ từ hợp lại, nàng mới có thể hiểu được y là người ra sao, hiểu được y sống gian nan cỡ nào trong thành Trường An gió nổi mây vần.
Tình hình chính trị rối ren, địch vây tứ phía, y bước trên con đường đầy chông gai trắc trở, biết bao người sợ chẳng dám đi. Y sống trong đường tơ kẽ tóc, trước có vua như hổ, sau có các hoàng tử lòng lang dạ sói, trái có đối thủ chính trị để mắt chằm chằm, phải có bách tính không rõ chân tướng gắn cho y cái mác “chó săn” xấu xa.
Trong tình huống đó, y không thể không thận trọng từng bước, không thể không chú ý mọi bề. Mỗi chông gai y chém xuống đều dẫn đường cho ánh sáng tương lai của Đại Chu, hễ hơi không cẩn thận thì thứ tan xương nát thịt đâu chỉ có kẻ tiên phong phía trước là y mà có thể là cả vương triều phía sau y.
Thế gian đâu chỉ ái tình là đáng quý là quan trọng nhất, đưa mắt nhìn cả thiên hạ thì không nên có cái nhìn hạn hẹp như thế. Bởi vậy, nếu nàng là Lục Thời Khanh, vào thuở ban đầu rung động, nàng cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ hai thân phận và quan điểm chính trị của mình.
Về điều này, nàng không lý nào trách y được. Huống hồ trong một năm qua, đâu có ai thật lòng thẳng thắn với ai đâu. Nàng không thể nào khoan dung bản thân giấu giếm nhưng lại trách móc y lừa dối. Như vậy không công bằng.
Sau đó thân thiết với nhau, y vẫn không nói, nàng có thể hiểu. Có những lời không nói từ khi bắt đầu, giấu càng lâu sẽ càng không biết mở miệng thế nào, bằng không y hà tất phải chuốc thêm mệt cho mình, dốc lòng dốc sức dùng cả trăm lời nói dối để vun đắp cho lời nói dối ban đầu kia chứ.
Mà trong quá trình vun đắp ấy, người đau khổ đâu chỉ mỗi mình nàng.
Lục Thời Khanh há không nhận ra nàng động lòng với “Từ Thiện”? Nàng nghĩ, những giãy giụa và đau khổ y từng chịu tuyệt đối không ít hơn nàng.
Nghĩ thông suốt những điều này, nàng đã hơi mềm lòng. Sau đó lại nghe một người kiêu ngạo như Lục Thời Khanh nói ra những lời thấp kém tột độ ấy, nàng càng không cách nào lòng dạ sắt đá ngoảnh mặt làm ngơ.
Cho nên, nàng tha thứ cho y.
Nhưng tha thứ là chuyện về lý lẽ, còn tiếp nhận là chuyện về tình cảm, trước mắt nàng vẫn chưa thể hoàn toàn thoải mái tiếp nhận, chưa thể hoàn toàn dung hợp Từ Thiện và y lại với nhau, bởi vậy nàng tìm cớ muốn dây dưa chuyện viên phòng để có thời gian bình tĩnh lại.
Nghĩ những điều này, đầu nàng trở nên nặng nề rồi dần buồn ngủ, không ngờ bàn tay ôm lấy eo nàng càng lúc càng nóng bỏng, đến mức khiến nàng toát mồ hôi.
Nàng khó chịu mở mắt ngẩng đầu thì thấy Lục Thời Khanh căn bản chưa nhắm mắt, luôn cúi đầu nhìn nàng, không biết đã nhìn đỉnh đầu của nàng được bao lâu.
Nhìn ánh mắt y, nàng than thở:
– Chàng không ngủ mà nhìn gì?
Lục Thời Khanh giải thích:
– Ta nhìn hai cái xoáy tóc của nàng.
– …
Ờ, hèn chi nhìn say mê tới vậy.
Nhưng Lục Thời Khanh nói thật, y thầm nhủ chỗ nào của nàng cũng hợp ý y, ngay cả xoáy tóc cũng nhiều hơn người khác một cái, rất đối xứng.
Trong lòng y thỏa mãn nhưng thấy khóe môi nàng giật giật, bộ dạng như thấy y rất xàm nên không thèm chấp, nàng xoay người qua bình thản ngủ.
Cái xoay người này khiến bàn tay của y ôm eo nàng trượt sang eo bên kia, chạm vào một chỗ gồ lên dữ tợn qua lớp áo.
Nguyên Tứ Nhàn run lên, rụt vào trong giường, dường như mong y không chú ý.
Nhưng từ hồi ở trạm dịch Thương Châu, lúc Lục Thời Khanh cởi y phục ướt cho nàng, y đã từng sờ vết sẹo ấy nên hoàn toàn không có gì trở ngại, ngược lại y lấy làm lạ về phản ứng của nàng, bèn dịch người qua theo:
– Ta biết lâu rồi, nàng trốn gì mà trốn?
Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy mới nhớ lại lần uống say trước đây, đúng là nàng từng kể chuyện vết sẹo này để an ủi “Từ Thiện”, nàng tức thì hối hận.
Thấy nàng không nói gì, Lục Thời Khanh nghĩ có lẽ nàng đang giận, bèn xin lỗi:
– Trước đây lừa nàng là lỗi của ta, nhưng giờ ta cũng có thêm một vết sẹo rồi, xem như gieo gió gặt bão nhé.
Nguyên Tứ Nhàn lắc đầu tỏ ý mình không phải nghĩ đến chuyện này, nàng dịch ra xa y thêm một chút, đầu lọt luôn khỏi gối, giải thích:
– Thiếp chỉ có một vết sẹo, không đối xứng được.
– …
Lục Thời Khanh vừa giận vừa buồn cười, thực không biết trong đầu nàng chứa thứ gì, nhưng ngẫm kỹ thấy nàng nghĩ vậy cũng không lạ. Dẫu sao y từng từ chối Thiều Hòa với cớ do cô ấy chỉ có một nốt ruồi, nên nàng hiểu lầm và lo y chê đúng là điều bình thường. Suy cho cùng, không có nữ nhân nào không quan tâm đến chuyện sẹo, huống hồ nàng lại gặp phải một người hay soi mói bắt bẻ như y.
Nhưng trên thực tế, nếu nàng không nói thì y căn bản không nghĩ tới chuyện sẹo đối xứng. Thậm chí bây giờ được nàng nhắc nhở, y vẫn không hề khó chịu.
Bảo nàng thêm một vết sẹo nữa cho đối xứng hả? Quá hoang đường, bộ y không đau lòng chắc?
Lùi một vạn bước mà nói, nếu thật thấy khó chịu, y thà tự đâm mù mắt mình còn hơn.
Y nói lý với nàng:
– Nguyên Tứ Nhàn, nói theo ý nàng thì có phải ta nên tự đâm mình thêm một đao không?
Vết thương trước ngực y cũng đâu có đối xứng.
Nguyên Tứ Nhàn hừ khẽ:
– Thiếp đâu biết, lỡ chàng định làm vậy thật thì sao.
Lục Thời Khanh nghẹn, lại dịch vào trong thêm một chút, sáp qua nói:
– Ta không ngại.
Như sợ nàng không tin, y lập tức nhấn mạnh lần nữa:
– Thật đấy.
Dứt lời, y lại nói:
– Nếu nàng không tin thì cứ để ta nhìn.
Nguyên Tứ Nhàn quay đầu kinh ngạc nhìn y:
– Sẹo có gì đẹp mà nhìn?
Lần trước Lục Thời Khanh bịt mắt cởi y phục cho nàng nên quả thực không nhận ra vết sẹo đó bị vật gì làm bị thương, sợ hỏi thẳng sẽ khiến nàng nhớ lại chuyện cũ không vui, bởi vậy y muốn xem cho rõ.
Y kiếm cớ:
– Ta xem vết sẹo cho nàng là để thể hiện lòng thành, nàng có thể chú ý quan sát biểu cảm của ta.
– …
Não y có vấn đề à, Nguyên Tứ Nhàn giật giật khóe môi:
– Bỏ đi, thiếp tin chàng, không cần xem đâu, ngủ thôi.
Nhưng Lục Thời Khanh không chịu từ bỏ:
– Ta chỉ xem chứ đâu có ăn nàng, nàng sợ gì chứ.
Nguyên Tứ Nhàn phớt lờ y.
Thấy nàng nhất quyết không trúng kế khích tướng, y đành dằn lòng xuống, vén chăn bất lực nhìn lều bạt đã căng đau từ lâu. Chờ qua một nén nhang, thấy nàng dường như đã ngủ, y mới len lén thò tay qua vén vạt áo nàng lên, muốn nhìn trộm. Nhưng tay y vừa mới cầm góc áo thì bị người rõ ràng đã ngủ kia đánh một phát.
Mu bàn tay y đỏ lên, đau “ui da” ra tiếng, nghe nàng nói:
– Lục Thời Khanh, chàng có phiền không hả, có cho người ta ngủ không hả?
Người “không cho người ta ngủ” rõ ràng là nàng mà? Y lẳng lặng rụt về, ngửa mặt thở dài, mở mắt nhìn đỉnh màn.
Có kẻ lang sói chỉ nhăm nhe người ta ngủ là vén áo người ta bên cạnh, Nguyên Tứ Nhàn đâu thể an tâm ngủ, thấy y không nhắm mắt, e vẫn đang chờ thời cơ hành động, nàng đành nói:
– Xem xong là chịu ngủ phải không?
Lục Thời Khanh nghe có hi vọng, vội đáp chắc nịch:
– Ừ.
Nàng cắn răng:
– Chỉ nhìn chút thôi đấy.
– Chỉ nhìn chút thôi.
Nguyên Tứ Nhàn muốn ngồi dậy cho tiện, nàng vén chăn thì bị Lục Thời Khanh ngăn lại:
– Không cần phiền vậy đâu, nàng cứ nằm đó là được.
Nói xong y trở mình nhích một chút về phía cuối giường, đưa tay vén áo trong của nàng, động tác tuy nhanh nhưng vén lên rất ít, chỉ khiến nàng lộ một khoảng nhỏ ở eo.
Eo Nguyên Tứ Nhàn chợt lạnh, nàng chớp mắt liên tục ba cái, cảm thấy tình huống này có gì đó lạ lạ, nhưng chưa đợi nàng nghĩ rõ thì tay của Lục Thời Khanh đã chạm vào vết sẹo, khiến nàng run khẽ.
Nàng vội cụp mắt nhìn y, thấy y đã nhìn xong “một chút” thì muốn lấy vạt áo che lại, nhưng tay mới vươn ra thì nghe y hỏi:
– Vết thương do thương à?
Lục Thời Khanh cau mày thành chữ “xuyên”, ngón cái vuốt nhẹ trên vết sẹo gồ lên của nàng. Vết thương có hình dáng giống như bị trường thương đâm, lại ở gần sau lưng nên chắc là đánh lén. May mà bị thương không sâu, có vẻ như được ngăn chặn kịp thời, nếu không thì một chiêu hung mãnh như vầy có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Cổ họng y khô khốc, nghĩ lại mà sợ hãi.
Nguyên Tứ Nhàn bị câu này di dời sự chú ý, nhìn vẻ mặt y thương tiếc, thật sự không mảy may chán ghét, nàng căng thẳng gật đầu, giả vờ thoải mái:
– Không có gì, chỉ là một gã phản tặc trà trộn vào trong quân thôi.
Lục Thời Khanh thở dài, nghiêm túc nói:
– Nguyên Tứ Nhàn, ta xem lá thư lần trước nàng gửi rồi, ta không vờ vịt hồi âm cho nàng là sợ nợ càng lâu tích lũy càng nhiều nên mới dứt khoát dẹp luôn. Nhưng bây giờ ta nhất định phải đáp trả nàng.
Nàng ngập ngừng hỏi:
– Đáp trả gì?
– Chí nguyện của ta là của ta, không liên quan với nàng. Trời nam biển bắc, chân trời góc biển, phàm là nơi có ta, tứ vực cương thổ sẽ không có đất cho nàng dụng võ, nàng đừng vọng tưởng xông pha khói lửa cho Đại Chu.
Y cười:
– Cơ hội lưu danh sử sách, để tiếng thơm muôn thuở này là của ta, trừ phi ta chết trước mới tới lượt nàng.
Nàng cau mày:
– Chàng nói gì vậy…
– Ta chỉ đang nói cho nàng biết, sau này nàng đừng lên chiến trường nữa.
Nói xong, Lục Thời Khanh lại cau mày nhìn vết sẹo của nàng.
Lúc này nàng mới sực nhớ là chưa cài lại xiêm y, nàng mạnh miệng nhưng khó tránh mất tự nhiên:
– Xem xong rồi, ngủ thôi.
Dứt lời, Nguyên Tứ Nhàn đẩy tay Lục Thời Khanh đang cầm vạt áo nàng ra nhưng bị y nắm ngược lại cổ tay rồi khom người không chút báo trước, đặt môi lên vết sẹo của nàng khẽ liếm.
Toàn thân nàng tê rần, suýt giật mình nhảy lên, trợn mắt:
– Chàng…
Nàng biết là y không chê rồi, y còn làm gì thế?
Một tay Lục Thời Khanh ngăn nàng nhổm dậy, một tay đề phòng nàng đá, khống chế nàng trên giường. Nghe giọng nàng hơi gấp gáp, y ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc:
– Nguyên Tứ Nhàn, nàng nghe tiếng đồng hồ nước kìa.
Giọng nàng run run hỏi:
– …Gì?
Khóe môi Lục Thời Khanh hơi cong, ánh mắt mờ ám:
– Ngày mai mà nàng hứa đã đến rồi.
Một nén nhang sau, Nguyên Tứ Nhàn cắn răng nghĩ, hèn gì Lục Thời Khanh có thể lên làm quan to, cái kiểu người gian trá tranh giành từng li từng tí, không chịu nhượng bộ chút xíu xiu nào như này chính là người có thể làm đại sự!
Nhưng nàng cũng không kém, nàng khiến y nhịn cho chết!
Lục Thời Khanh vùi đầu vào hõm vai nàng, khổ không thể tả:
– Nguyên Tứ Nhàn, ta không vào được, nàng thả lỏng chút…
Nàng cố thủ không chịu. Tặc tử tới đây, ngọc đá cùng tan! Muốn khổ thì cùng khổ, ông trời tha cho ai chắc?
Hàng mày y cau chặt, nghiến răng nghiến lợi bên tai nàng:
– Vậy ta thô bạo đấy…
Nguyên Tứ Nhàn khăng khăng không đáp, đến khi y quyết tâm muốn đánh đến cùng, nàng liền cắn chặt vai y, hai người cùng rên rỉ thét gào đau đớn.
Lục Thời Khanh lần này xem như hiểu thấu câu “cắn chặt chàng rồi quyết chẳng buông”, nhưng chưa chinh phạt đến nơi đến chốn, con đường phía trước còn gian khổ, y đang do dự có nên chậm lại không thì chợt nghe nàng rít lên:
– Đau dài chi bằng đau ngắn, chàng là nam nhân thì quất một hơi dứt khoát chút coi!
Y bị kích thích, dùng hết sức lao về trước, không ngờ vừa mới cúc cung tận tụy cống hiến hết mình thì tôn nghiêm lập tức bị quét sạch.
Đầu óc y trống rỗng, nhìn về phía Nguyên Tứ Nhàn cũng đang chẳng hiểu ra sao.
Hai người lúng túng nhìn nhau đơ người chớp mắt, cuối cùng Nguyên Tứ Nhàn phản ứng lại trước, nàng nhấc chân đẩy y ra:
– Xong rồi chứ gì? Không hát nữa chứ gì? Xuống ngủ chân giường! Sau này toàn ngủ chân giường hết!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông
Chương 81
Chương 81